tro tàn và ánh sáng

Chương 49: Hồi Ức Gọi Tên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng sớm trên con đường ven biển mang theo mùi muối nồng nàn và hơi sương lạnh. An, hay chính là Minh Hạ, bước đi từng bước chậm rãi, đôi mắt xa xăm nhìn ra phía chân trời nơi mặt trời vừa ló dạng. Gió biển vờn mái tóc, lùa qua áo khoác mỏng, nhưng không làm vơi đi cảm giác nặng nề trong lòng.

Cô không biết mình sẽ đi đâu. Chỉ biết trái tim mách bảo rằng nơi cuối con đường này, có một người đang chờ cô — một người mà cô đã từng tin tưởng, yêu thương, và giờ đây có lẽ đang mất trí nhớ hoàn toàn.

Trên một con đường nhỏ dẫn vào thị trấn cảng, Trần Duy đang bước đi, tay xoa dọc mái tóc, mắt nhìn chằm chằm xuống nền đường gạch ướt. Anh không còn nhớ nhiều — ký ức về Hạ, về những ngày ở trung tâm Ánh Sáng, về hầm ngầm và vụ nổ tầng -2 — tất cả đều trôi vào khoảng mơ hồ, chỉ còn lại cảm giác lạ lùng trong lồng ngực, như một ngọn lửa âm ỉ không tên.

Anh ngừng lại bên cửa hàng ven đường, nơi có tấm gương lớn. Khi soi mình trong gương, ánh mắt anh chợt lóe lên, như nhận ra một điều gì đó đã mất từ lâu. Một giọng thì thầm vang lên trong tâm trí:

“Hãy tìm cô ấy. Dù có quên đi tất cả, trái tim vẫn nhớ tên cô.”

Anh lùi lại, cảm giác tim đập dồn dập. Không hiểu tại sao, anh cảm thấy cần tìm một cô gái, nhưng tên gọi hay hình bóng vẫn mờ nhạt.

Cùng lúc đó, An bước qua con đường đó. Khi hai người gần nhau, khoảng không gian như ngừng lại. Gió biển thổi mạnh, kéo theo hơi sương lạnh nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả hai chỉ nhìn nhau, im lặng.

Trần Duy mở miệng, giọng trầm và khàn:

“Em… hay là cô…?”

An khẽ nở nụ cười, nước mắt rơi, nhưng nụ cười ấy vừa ngây thơ, vừa khắc khoải:

“Duy… là anh. Anh có nhớ em không?”

Anh nhíu mày, cảm giác vừa quen vừa lạ: “Anh… không biết. Nhưng… sao tim anh lại đập mạnh đến vậy?”

Cả hai nhận ra, dù trí nhớ bị xóa, trái tim và cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn.

Họ bước đi bên nhau dọc bờ biển, không nói nhiều, chỉ để mặc tiếng sóng vỗ vào tai, tiếng gió nhè nhẹ trên tóc. Minh Hạ cầm tay Duy, cảm nhận sự ấm áp và chắc chắn.

“Anh còn nhớ những ngày ở trung tâm Ánh Sáng không?” cô hỏi, giọng run rẩy.

Duy lắc đầu, mơ hồ: “Anh chỉ nhớ… có ai đó luôn bên anh. Ai đó khiến anh không sợ bóng tối.”

“Đó là em,” cô nói, mắt rưng rưng. “Dù em có là bản sao hay bản gốc, dù chúng ta mất trí nhớ hay không, em vẫn là người ấy. Người đã tin tưởng anh, yêu anh và chiến đấu bên anh.”

Khoảnh khắc ấy, ký ức và cảm xúc hòa làm một. Một dòng năng lượng âm ỉ từ quá khứ ùa về — tất cả những đau khổ, mất mát, sợ hãi, giờ đều chuyển thành sức mạnh của tình yêu và niềm tin.

Họ dừng lại trước một tảng đá lớn, nơi ánh mặt trời chiếu rọi lên biển. Minh Hạ thở dài, tựa vào vai Duy:

“Em từng nghĩ mình sẽ không còn cơ hội gặp lại anh. Rằng mọi thứ đã kết thúc trong tro tàn…”

Duy ôm cô, giọng ấm áp:

“Anh cũng từng nghĩ vậy. Nhưng… giờ anh biết, những gì quan trọng nhất, không bao giờ biến mất. Trái tim không quên, và anh tìm thấy em.”

Những giọt nước mắt rơi trên má, hòa cùng giọt sương biển.

Trong khoảnh khắc ấy, họ không cần từ ngữ nào nữa. Chỉ cần sự hiện diện của nhau, một chạm tay, một cái ôm, để cảm nhận rằng cả hai đã sống sót, đã vượt qua bóng tối, và giờ đây — có thể bước tiếp.

Trên bãi biển, dấu chân họ in sát nhau. Sóng vỗ vào chân, kéo đi những nỗi đau, xóa nhòa bóng tối còn sót lại từ quá khứ. Mỗi bước đi, là một bước tái sinh, là sự kết hợp của ký ức và hiện tại.

“Em có sợ không?” Duy hỏi, giọng trầm.

“Chỉ sợ nếu không còn anh,” cô đáp, mỉm cười.

Lần đầu tiên, họ cười thật sự. Một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng tất cả: nỗi đau đã qua, tình yêu bền chặt, niềm tin vào tương lai.

Khi mặt trời lên cao, ánh sáng tràn ngập cả bãi biển, phản chiếu lên đôi mắt họ, hòa cùng màu xanh vô tận của biển trời. Không còn nghi ngờ, không còn lo sợ. Tất cả những gì đã mất, giờ trở lại, theo cách kỳ diệu nhất — như thể chính tình yêu đã hồi sinh mọi thứ.

“Chúng ta đi tiếp nhé?” Duy hỏi, nắm chặt tay cô.

“Đi. Cùng nhau,” cô đáp, giọng vang trong gió biển.

Và hai con người ấy bước đi, để lại phía sau tro tàn của quá khứ, tiến về phía một ngày mới, nơi ánh sáng, ký ức và tình yêu hòa làm một.

Cảnh cuối của chương là dấu chân hai người in trên bãi cát ướt, sóng xóa nhưng ánh sáng mặt trời chiếu sáng phản chiếu, như báo hiệu một khởi đầu mới — mở đường cho Chương 50, chương kết thúc phần I, nơi mọi bí ẩn về tổ chức, hầm ngầm và bản gốc sẽ được khép lại, chuẩn bị cho hành trình tiếp theo.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×