trói buộc

Chương 5: Bụng bầu và chổi rác


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng chổi tre lạo xạo trên mặt đường nhựa đã nhuốm bụi mờ trong ánh đèn đường lờ nhờ, kéo Linh về với thực tại khắc nghiệt của đêm khuya. Linh gò lưng xuống, hai tay nắm chắc cán chổi, vừa quét vừa nén cơn buồn nôn đang dâng lên từ cổ họng. Bụng cô đã lớn thấy rõ, quần áo cũ kỹ rộng thùng thình chẳng còn che giấu nổi hình dáng tròn trịa phía dưới lớp áo dày. Mỗi hơi thở trở nên khó nhọc hơn, mỗi cử động đều nặng nề như mang theo cả một gánh núi trên vai.

Gió đêm phả vào mặt lạnh buốt, từng cơn se sắt cắt da thịt, nhưng nó không thể làm nguội đi sự nhục nhã đang cháy âm ỉ trong lòng cô. Sự nhục nhã của một người phụ nữ trẻ mang thai đơn độc, không chồng, không tương lai, giữa một thành phố xa lạ và vô cảm. Mỗi bước đi của Linh đều nặng nề, không chỉ vì đứa nhỏ ngày một lớn dần trong bụng cô, mà còn vì nỗi cô đơn, tuyệt vọng chồng chất. Cô không dám nghĩ đến ngày mai, không dám đặt ra bất kỳ kế hoạch nào cho tương lai mờ mịt phía trước. Cô chỉ biết cắn răng chịu đựng hôm nay. Một ngày sống sót, một ngày vượt qua được những cơn đau và sự tủi hổ, là một ngày may mắn.

Chiếc xe thể thao màu đen bóng loáng lướt chậm qua con đường khuya vắng, tiếng động cơ êm ru như không gian xung quanh. Đèn xe quét ngang qua người Linh, một vệt sáng chói lóa cắt ngang bóng tối, khiến cô hơi khựng lại. Linh theo phản xạ đưa tay che mắt, rồi lại tiếp tục công việc của mình, như thể ánh sáng đó, chiếc xe đó, và cả thế giới xa hoa mà nó đại diện, không hề liên quan đến mình. Cô chỉ là một người quét rác trong đêm, một hạt bụi bé nhỏ trên đường đời.

Nhưng người trong xe thì khác.

Duy Khánh đang ngả người sau vô lăng, ánh mắt lờ đờ, mệt mỏi sau một đêm chơi bời không mấy vui vẻ. Những cuộc vui thâu đêm, những bữa tiệc xa hoa giờ đây chỉ để lại cho anh một cảm giác trống rỗng và chán chường. Trong lúc định quay đầu xe về khu căn hộ penthouse sang trọng của mình, ánh mắt anh chợt dừng lại. Một hình bóng quen thuộc lọt vào tầm nhìn.

Là cô ta.

Cô gái mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình, đầu đội chiếc mũ len cũ kỹ sùm sụp che gần hết khuôn mặt. Dáng người gầy gò của cô, nhưng cái bụng… to quá mức bình thường. Đó chính là Linh. Cô gái năm ấy, người từng làm anh cười cợt vì sự quê mùa, rụt rè. Người mà anh từng… Duy Khánh chau mày, một cảm giác khó chịu dấy lên trong lòng. Không lý nào. Chắc chắn là nhầm lẫn thôi.

Anh hạ kính xe xuống, gió đêm tạt vào mặt, mang theo mùi ẩm mốc của thành phố về đêm và cả mùi của những vất vả mà Linh đang chịu đựng. Đúng là cô ta. Ánh đèn đường vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt gầy hốc hác của Linh, lộ rõ những đường nét tiều tụy. Một giọt mồ hôi lăn dài từ trán xuống cằm, rồi rơi xuống chiếc áo đã sờn màu, hòa vào bụi bẩn. Bàn tay cô run lên khi cố gắng đẩy cây chổi về phía trước, động tác khó khăn hơn bao giờ hết. Nhưng cái bụng nặng nề khiến cô phải dừng lại, chống tay lên đầu gối thở hổn hển, lưng còng xuống vì mệt mỏi và đau đớn.

Khánh cảm thấy tim mình lỡ một nhịp. Một cảm giác lạ lẫm, không rõ tên chợt len lỏi vào tâm trí anh. Hình ảnh đó, kỳ lạ thay, cứ như một cú đánh vào ngực anh – không đau đớn đến xé lòng, nhưng sâu sắc đến ám ảnh.

Đứa bé ấy… có thể nào…

Anh chớp mắt, cố xua đi suy nghĩ vừa thoáng qua. Duy Khánh lùi xe vào ven đường, tay vẫn nắm chặt vô lăng. Một nửa trong anh muốn chạy tới, muốn bước xuống xe, muốn hỏi thẳng cô về đứa bé trong bụng. Nhưng một nửa còn lại lại không hiểu tại sao mình phải bận tâm. Dù gì cũng đã qua rồi. Dù gì cũng là “tiền trao, cháo múc”, một giao dịch lạnh lùng không hơn không kém. Cô ta chỉ là một người giúp việc, một “vật dụng” thoáng qua trong cuộc đời anh.

Khánh siết chặt vô lăng, đầu ong ong những tiếng xì xào trong tâm trí. Hình ảnh Linh còng lưng giữa đêm khuya, bụng mang dạ chửa, đơn độc giữa phố thị, giống như một vết cắt sâu vào lớp vỏ bọc vô cảm, lạnh lùng mà anh vẫn khoác lên người bấy lâu. Lớp vỏ đó đang dần rạn nứt, để lộ ra những cảm xúc mà anh đã chôn vùi bấy lâu.

Anh lái xe đi, không dừng lại. Duy Khánh quay đầu xe, nhấn ga, bỏ lại Linh và cái hình ảnh đau lòng ấy phía sau. Nhưng đêm đó, Khánh không ngủ được.

Căn phòng penthouse cao cấp nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời, được thiết kế sang trọng, hiện đại, không một tiếng động nào có thể lọt vào. Nó lẽ ra phải đủ yên tĩnh để dỗ giấc ngủ cho bất kỳ ai, nhưng đêm nay, nó không thể xoa dịu được tâm trí đang hỗn loạn của Duy Khánh. Đèn ngủ vàng nhạt chiếu lên trần nhà, ánh mắt Khánh mở trừng, vô hồn, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Anh nằm bất động trên chiếc giường king-size êm ái, đầu óc lặp đi lặp lại hình ảnh Linh cúi xuống, tay run rẩy, mồ hôi rịn trên trán, và cái bụng lớn bất thường của cô.

Phải chăng… cô vẫn chưa phá thai? Còn sống như vậy… là vì đứa bé?

Những câu hỏi cứ xoáy sâu vào tâm trí anh, không ngừng nghỉ. Khánh bật dậy, bước ra ban công, rót cho mình một ly rượu. Hương vị cay nồng của rượu whisky xộc lên mũi, nhưng vị cồn đắng ngắt trôi xuống cổ họng chẳng khiến anh khá hơn. Lần đầu tiên trong nhiều năm, anh thấy lòng mình trống rỗng – không phải vì không có ai bên cạnh trong căn phòng rộng lớn này, mà vì có thứ gì đó đang dần rạn vỡ bên trong anh, một điều gì đó mà anh không thể gọi tên, không thể kiểm soát.

Anh nhớ rất rõ đêm đó. Mùi hương mái tóc cô, thoang thoảng mùi đồng quê thanh khiết, giờ đây lại hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Tiếng khóc nức nở, tiếng cầu xin yếu ớt bị anh phớt lờ. Ánh mắt hoảng sợ tột độ của Linh, một ánh mắt đầy ám ảnh. Và cả cái cách anh ném sấp tiền xuống giường, quay lưng bước đi như chưa từng xảy ra chuyện gì, như thể đó chỉ là một giấc mơ tồi tệ, một ký ức muốn bị chôn vùi mãi mãi.

Giờ thì cô đang lầm lũi, đơn độc giữa phố thị ồn ào, mang trong mình một sinh linh nhỏ bé mà có thể… là con của anh. Suy nghĩ đó như một lưỡi dao cứa vào tâm trí anh. Nó khiến anh khó chịu, khiến anh hoang mang. Một đứa trẻ không mong muốn, một hậu quả của sự vô trách nhiệm, một vết nhơ trong cuộc đời hoàn hảo của anh.

Anh vò đầu bứt tai, cố gắng xua đi những suy nghĩ hỗn loạn. Tại sao mình lại bận tâm đến một người giúp việc, một cô gái quê mùa như cô ta? Cô ta chẳng đáng gì trong mắt mình, đúng không? Anh tự nhủ, cố gắng thuyết phục bản thân. Hay là… chính vì cô quá đáng thương, quá yếu đuối, quá kiên cường trong nghịch cảnh mà giờ anh mới không quên được? Hay là vì anh biết, sâu thẳm trong anh, anh đã sai, đã gây ra một lỗi lầm không thể cứu vãn?

Khánh bật cười khẽ, một tiếng cười chua chát, đầy mỉa mai. Tiếng cười của một người bắt đầu mất kiểm soát, của một người đang đứng trước bờ vực của sự thay đổi, của sự thật.

Sáng hôm sau, khi thành phố còn chìm trong màn sương mỏng của buổi bình minh, người lái xe riêng của Duy Khánh, ông An, đã quen với việc cậu chủ thức dậy vào buổi trưa, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi thấy Khánh thức dậy sớm bất thường. Anh mặc đồ chỉn chu, áo sơ mi trắng tinh, quần âu phẳng phiu, như thể chuẩn bị cho một cuộc họp quan trọng. Nhưng ánh mắt anh lại có vẻ căng thẳng và thiếu ngủ, rõ ràng là một đêm không an giấc.

“Anh đi đâu sáng sớm vậy ạ?” ông An hỏi, giọng đầy tò mò.

“Vòng quanh khu dân cư… chỗ mấy dãy nhà trọ cũ, gần nhà máy dệt,” Khánh đáp, giọng dứt khoát nhưng không giải thích thêm. “Tìm người.”

“Ai…?” ông An thắc mắc, càng khó hiểu hơn.

“Một cô gái, bụng bầu. Tên là Linh.”

Ông An gật đầu, dù trong đầu vẫn không hiểu tại sao thiếu gia nổi tiếng phong lưu, đào hoa, con nhà quyền quý lại quan tâm đến một người như vậy, một cô gái bụng bầu ở khu lao động nghèo. Điều này hoàn toàn không giống tác phong của cậu chủ.

Còn Khánh, anh chỉ biết một điều: Hình ảnh Linh còng lưng giữa đêm, ánh mắt đượm buồn nhưng ẩn chứa sự kiên cường, không cam chịu, đã ghim vào tâm trí anh như một lời nhắc nhở nhục nhã, một vết nhơ không thể xóa bỏ. Anh không thể tiếp tục lờ đi nó.

Và anh cần câu trả lời. Câu trả lời cho những câu hỏi đang ám ảnh anh. Câu trả lời cho cái cảm giác rạn vỡ trong lòng. Anh cần phải đối diện với sự thật, dù sự thật đó có tàn nhẫn và khó chấp nhận đến đâu. Cuộc tìm kiếm này không phải vì tình yêu, không phải vì trách nhiệm, mà là vì một điều gì đó sâu sắc hơn, một sự thôi thúc không thể lý giải, một sự thức tỉnh muộn màng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.