trói buộc

Chương 4: Bước đường cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cánh cổng sắt nặng nề của biệt thự nhà họ Trần đóng lại sau lưng cô, giữa khi trời vừa hửng sáng. Tiếng kim loại va vào nhau khô khốc, như một nhát cắt lạnh lùng, dứt khoát chia Linh khỏi cái thế giới lộng lẫy nhưng tàn nhẫn ấy. Linh đứng đó, trên con đường lát đá dài dẫn ra cổng chính, tay ôm ghì chiếc ba lô cũ sờn và tấm chăn mỏng phủ kín nửa người. Gió sớm lạnh lẽo lùa vào thân thể cô, mang theo hơi ẩm và mùi của một buổi sáng đang dần tỉnh giấc, nhưng lại không thể xua đi cái lạnh lẽo thấu xương từ những vết tím bầm còn hằn rõ trên da thịt. Toàn thân cô đau nhức, nhưng nỗi đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau đang gặm nhấm tâm can cô.

Cô không biết đi đâu. Cái thành phố rộng lớn, xa hoa này bỗng chốc trở nên đáng sợ và xa lạ hơn bao giờ hết. Quay về quê? Không dám. Làm sao cô có thể quay về? Làm sao cô có thể nhìn mặt mẹ, người phụ nữ gầy guộc đang héo hon vì bệnh tật, người đã gửi gắm tất cả hy vọng vào cô? Làm sao cô có thể đối diện với ánh mắt của những người hàng xóm, với những lời xì xào bàn tán về một “đứa con gái hư hỏng” trở về từ thành phố? Và quan trọng hơn cả, làm sao cô có thể đối diện với chính mình, với cái hình ảnh méo mó của một cô gái đã bị tước đoạt tất cả chỉ trong một đêm?

Đôi chân trần trụi, tê dại đưa cô bước vô định qua những con phố vắng tanh của buổi sớm. Thành phố vẫn còn ngái ngủ, nhưng Linh thì đã trải qua một đêm địa ngục. Cô đi qua những ánh mắt tò mò của vài người đi đường đã dậy sớm – những ánh mắt quét qua người cô, một người đàn bà trẻ tóc rối bời, đôi mắt sưng húp vì khóc và thiếu ngủ, bước chân tập tễnh giữa phố, ôm khư khư chiếc ba lô cũ và đống quần áo rách nát như những chứng nhân câm lặng của một biến cố.

Không ai biết cô là ai. Không ai quan tâm. Không ai dừng lại để hỏi cô có ổn không, hay cần giúp đỡ gì không. Cô chỉ là một con người vô danh, một hạt bụi nhỏ bé bị cuốn trôi giữa dòng đời nghiệt ngã.

Trời đã sáng hẳn, những tia nắng đầu tiên của một ngày mới bắt đầu rải vàng trên những mái nhà, khi Linh lê bước tới bến xe buýt cũ nằm nép dưới chân cầu. Nhưng ánh mặt trời dường như không chiếu vào người cô, dù ánh nắng có gay gắt thế nào. Toàn thân Linh chìm trong một cái bóng u ám, lạnh lẽo. Cô run rẩy lục tìm trong túi, chỉ còn lại đúng năm trăm ngàn đồng – số tiền ít ỏi không đủ để bắt chuyến xe về quê, càng không đủ để bắt đầu lại một cuộc đời mới.

Cô nhìn về phía chân trời mù sương, nơi xa xăm ấy, nơi từng có mái nhà tranh nghèo đơn sơ nhưng ấm áp, có giàn bầu mẹ trồng trước cửa xanh mướt, có tiếng gà gáy mỗi sớm báo hiệu một ngày mới bắt đầu… những hình ảnh bình dị mà giờ đây trở thành nỗi day dứt khôn nguôi. Linh biết, cô không thể quay lại đó nữa.

Không thể trở về với ánh mắt mẹ, ánh mắt ấy sẽ xé toạc linh hồn cô. Không thể đứng giữa làng xóm mà không cảm thấy bị lột trần, bị phán xét, bị cười chê.

“Mẹ ơi… nếu mẹ biết con không còn trong trắng, mẹ có còn ôm con vào lòng nữa không?”

Câu hỏi ấy như nhức nhối từng dây thần kinh, từng mạch máu trong cơ thể Linh. Nó xoáy sâu vào vết thương lòng, khiến cô nghẹn ứ. Linh nén tiếng nấc, cố nuốt xuống. Giờ không có thời gian để khóc, không có chỗ cho sự yếu mềm. Cô phải sống, phải tìm một con đường. Và Linh chọn đi về phía ngược lại. Vào thành phố. Nơi cô có thể ẩn mình, nơi cô có thể bắt đầu lại, dù cô không biết liệu mình có thể làm được hay không.

Bảy ngày sau đó, Linh sống tạm trong một căn phòng trọ chật hẹp ở khu lao động nghèo ngoại ô thành phố. Căn phòng ẩm thấp, tường mốc meo, cửa sắt không khóa nổi, chiếc giường chỉ là một mảnh ván lót tạm bợ trên mấy viên gạch, và chiếc quạt điện cũ kỹ chạy è è như thở dốc, không đủ sức xua đi cái nóng bức ngột ngạt. Nó bẩn thỉu, tồi tàn hơn bất cứ nơi nào cô từng ở, nhưng đó là nơi duy nhất cô có thể gọi là của riêng mình lúc này, một nơi ẩn náu khỏi ánh mắt dò xét của thế giới.

Mỗi sáng, Linh ra chợ đầu mối làm bốc vác thuê – một công việc mà trước đây cô chưa bao giờ nghĩ một đứa con gái nhỏ bé như mình có thể làm. Từng bao gạo nặng trĩu, từng thùng hàng cồng kềnh, Linh vác trên lưng, trên vai, đôi khi là kéo lê bằng cả sức lực cuối cùng. Mồ hôi nhễ nhại, quần áo lấm lem, đôi tay chai sạn và sưng vù. Nhưng tiền là thứ duy nhất có thể khiến cô không sụp đổ. Tiền là điều duy nhất có thể giúp cô tồn tại, giúp cô duy trì chút hy vọng mong manh về một tương lai tươi sáng hơn, dù nó có xa vời đến đâu.

Thân thể cô thì vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Những vết thâm xanh tím nơi cánh tay, cổ, đùi vẫn in dấu rõ ràng, như những hình xăm của nỗi đau, của sự tủi nhục. Lưng cô đau nhức đến mức mỗi lần bê hàng là nước mắt trào ra, nhưng Linh không dám nghỉ. Không được phép nghỉ. Cô không có ai để dựa dẫm, không có ai để cầu xin lòng thương hại. Cô chỉ có một mình, một mình chiến đấu với cuộc đời. Mỗi lần ngã xuống, cô lại tự nhủ phải đứng dậy, phải tiếp tục, vì mẹ, vì một điều gì đó mà cô chưa thể gọi tên.

Tối đến, khi mọi công việc đã kết thúc, cô ngồi một mình giữa căn phòng tối om, nhìn ra cửa sổ nhỏ bằng gạch vỡ. Bên ngoài, thành phố vẫn ồn ào, náo nhiệt, nhưng bên trong căn phòng này, Linh cảm thấy mình như một bóng ma – trôi dạt trong thành phố không ai nhớ tên, không ai biết đến sự tồn tại của cô. Cô lạc lõng, cô đơn đến tột cùng.

Rồi một đêm, khi đang cố gắng chợp mắt, một cơn buồn nôn dữ dội ập đến khiến cô phải vùng dậy chạy vào nhà vệ sinh công cộng. Cô nôn khan, nôn thốc nôn tháo, mọi thứ trong dạ dày như muốn trào ngược ra ngoài. Không phải vì ăn trúng gì. Không phải vì cảm cúm. Linh bắt đầu nhận ra những dấu hiệu lạ. Cô nôn khi ngửi thấy mùi canh cá tanh nồng từ quán ăn bên cạnh. Nôn khi đi ngang tiệm thuốc tây, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi. Nôn khi ngửi thấy mùi nước rửa tay thoang thoảng trong siêu thị.

Một nỗi sợ quặn lên từ bụng, lan tỏa khắp cơ thể. Linh không còn xa lạ với những câu chuyện về những cô gái trẻ trót dại, và những dấu hiệu này, cô đã nghe nói đến.

Ngày hôm sau, Linh đứng trước hiệu thuốc nhỏ, cầm chặt hai trăm ngàn đồng còn sót lại trong túi. Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm bước vào. Cô mua ba que thử thai. Tay cô run lẩy bẩy khi thực hiện. Và rồi, cả ba que đều hiện hai vạch đậm.

Cô ngồi sụp xuống vệ đường, giữa dòng người đông đúc hối hả qua lại, tim đập dữ dội đến mức không còn nghe được gì nữa ngoài tiếng trống dồn dập trong lồng ngực mình. Mắt cô hoa lên, mọi thứ xung quanh xoay tròn, trước khi cả thế giới tối sầm lại…

Khi tỉnh lại, Linh thấy mình đang nằm trên một chiếc giường đơn giản trong một trạm y tế cũ kỹ. Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí. Một người phụ nữ y tá có khuôn mặt phúc hậu, ánh mắt hiền từ đưa cho cô ly nước, giọng nói nhỏ nhẹ, từ tốn:

“Em bị ngất giữa đường. May mà có người tốt bụng đưa vào đây kịp thời. Em mang thai rồi, khoảng năm tuần.”

Linh ngồi bật dậy, siết chặt tấm chăn trắng tinh trên người. Cô muốn hỏi: Liệu có cách nào để bỏ đứa bé đi không? Liệu có cách nào để chấm dứt cơn ác mộng này? Nhưng lời ấy mắc nghẹn nơi cổ họng, không thể thốt ra thành lời.

Đứa bé… Là kết quả của đêm đó. Là vết sẹo hóa thành máu thịt, một phần của cơ thể cô, dù sinh ra từ bạo lực, vẫn đang lớn dần lên trong bụng cô từng ngày.

“Mày không có quyền được sinh ra.” Một giọng nói độc ác vang vọng trong tâm trí Linh, một giọng nói giống hệt giọng của cha cô khi ông ta chửi rủa cô.

“Nhưng nếu tao bỏ mày, thì tao còn là người không?” Linh tự hỏi chính mình.

Cô không có câu trả lời. Chỉ biết, lần đầu tiên từ sau cái đêm định mệnh ấy, cô đưa bàn tay run rẩy của mình lên bụng. Bàn tay ấm áp, rất nhẹ nhàng. Và một giọt nước mắt – không biết là vì giận dữ, vì tủi nhục, hay vì một tình thương vô bờ bến vừa chớm nở – lặng lẽ rơi xuống mu bàn tay cô. Giọt nước mắt ấy mang theo tất cả những cảm xúc hỗn độn mà cô đã kìm nén bấy lâu.

Những ngày sau đó là chuỗi thời gian Linh sống như một cái bóng, lầm lũi và đơn độc. Ban ngày cô làm bốc vác thuê ở chợ, gồng mình với những bao hàng nặng trĩu. Ban đêm, cô làm phục vụ tại một quán cơm bình dân, đứng hàng giờ liền dù đôi chân đã mỏi nhừ và cái bụng đã lớn dần. Đến rạng sáng, cô lại lê bước về phòng trọ, nằm co ro ôm lấy bụng mình, cố gắng tìm chút giấc ngủ an ủi. Thỉnh thoảng, cô phải cố gắng giấu tiếng nôn ói khi đứng trong nhà vệ sinh công cộng, phải giả vờ tươi cười khi bê đồ cho khách dù đôi chân muốn khuỵu xuống, dù cả cơ thể đang gào thét vì mệt mỏi và đau đớn.

Không ai biết cô đang mang thai. Không ai quan tâm cô là ai. Cô như biến mất khỏi thế giới, sống trong một thực tại đơn độc, nơi chỉ còn lại ba điều ám ảnh: nỗi đau thể xác và tinh thần, đứa bé đang lớn dần trong bụng, và một cái tên ám ảnh không ngừng – Duy Khánh.

Đêm nọ, khi đang dọn dẹp trong quán ăn, Linh nhìn thấy một tờ báo cũ bị bỏ quên trên bàn. Cô định vứt nó đi, nhưng ánh mắt cô bất ngờ dừng lại. Trên trang kinh tế, là hình ảnh một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm, đang ký kết một hợp đồng lớn với một công ty bất động sản danh tiếng. Khuôn mặt ấy, đường nét ấy, đôi mắt sắc lạnh ấy… không thể lẫn vào đâu được.

Dưới hình, là dòng chú thích in đậm: “Duy Khánh – Giám đốc điều hành tập đoàn Trần Gia, người đứng sau chuỗi siêu dự án ven biển triệu đô.

Tim cô như bị xé toạc ra thành từng mảnh. Máu trong huyết quản như đông cứng lại. Người đàn ông ấy — kẻ đã hủy hoại cuộc đời cô, giờ đây đang sống giàu có, đầy quyền lực, hưởng thụ cuộc sống xa hoa, không mảy may nhớ đến một đêm mà anh ta đã xé toang đời một cô gái trẻ, đẩy cô xuống vực sâu của tuyệt vọng.

Trong khi cô… sống như rác rưởi, bị xã hội vứt bỏ, phải gồng mình kiếm sống từng đồng bạc lẻ để nuôi dưỡng một sinh linh không mong muốn.

Linh siết chặt tờ báo trong tay, những ngón tay trắng bệch vì tức giận. Ánh mắt cô rực lên một ngọn lửa báo thù, một quyết tâm lạnh lùng.

“Anh sống vương giả, còn tôi phải trốn trong bóng tối, phải chịu đựng tất cả những nỗi đau này.” Linh lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc vì uất nghẹn.

“Nhưng đến một ngày nào đó, Duy Khánh… chính anh sẽ phải trả giá.”

Đây không phải là một lời đe dọa. Đó là một lời thề, khắc sâu vào tận xương tủy cô, một lời hứa mà Linh sẽ dùng cả cuộc đời mình để thực hiện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.