trọng sinh: tôi quyết định từ bỏ theo đuổi hoa khôi

Chương 4: Va chạm định mệnh – Đối diện hoa khôi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ tư sau khi trọng sinh, Hạo thức dậy với tâm trạng bình thản nhưng đầy hứng khởi. Ánh sáng ban mai len qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt anh. Anh hít một hơi thật sâu, nhủ thầm: “Hôm nay, mình sẽ đối diện mọi thứ với tâm thế mới. Không còn cảm xúc mù quáng, chỉ còn sự tự tin và tỉnh táo.” Lần này, trọng sinh đã mang đến cho Hạo một cơ hội quý giá: sống lại trong chính cơ thể cũ, nhưng với trí tuệ và trải nghiệm của kiếp trước. Anh biết rằng, hôm nay sẽ là một ngày quan trọng, một ngày mà anh sẽ bước vào trực diện với hoa khôi, người từng khiến anh mệt mỏi và ám ảnh.

Bước vào lớp, Hạo nhận thấy không khí nhộn nhịp hơn thường lệ. Bạn bè cười nói rôm rả, trao đổi bài tập, và chuẩn bị cho các hoạt động nhóm. Ánh mắt anh nhanh chóng quét qua cả lớp, dừng lại ở hoa khôi, người vẫn tỏa sáng như ánh mặt trời buổi sáng. Cô cười, nói chuyện với các bạn xung quanh, và không hề nhận ra Hạo đang nhìn cô một cách khác biệt.

Hạo cảm nhận được một luồng cảm xúc lạ lùng len lỏi trong tim: không phải hứng thú mù quáng, cũng không phải ám ảnh, mà là sự quan sát và đánh giá khách quan. Anh nhận ra rằng hoa khôi vẫn tuyệt vời như kiếp trước, nhưng lần này, anh không bị cuốn theo. Anh có thể nhìn thấy những điểm mạnh, điểm yếu, và những nét tính cách thật sự của cô, mà không bị che khuất bởi cảm xúc cá nhân.

Trong giờ học, thầy giáo chia lớp thành các nhóm nhỏ để thảo luận một dự án về văn hóa và xã hội. Hạo được xếp cùng nhóm với hoa khôi và một số bạn khác. Lần đầu tiên, họ phải làm việc trực tiếp với cô – điều mà kiếp trước Hạo từng mơ ước nhưng không dám đối diện thực sự. Anh hít một hơi, mỉm cười nhẹ, và tự nhủ: “Lần này, mình sẽ làm việc với cô một cách chuyên nghiệp, không còn cảm xúc mù quáng.”

Nhóm của họ bắt đầu bàn bạc. Hoa khôi vẫn duyên dáng, nhanh nhẹn, và có khả năng dẫn dắt cuộc thảo luận. Nhưng Hạo không bị choáng ngợp. Anh tham gia ý kiến một cách rõ ràng, đề xuất các giải pháp cụ thể và logic. Khi một ý tưởng của anh được đồng ý, Hạo cảm nhận niềm vui không phải vì cô công nhận, mà vì anh đang thực sự đóng góp giá trị cho nhóm.

Buổi học tiếp tục, và một thử thách nhỏ xảy ra. Một bạn trong nhóm – vốn không thích Hạo kiếp trước – cố tình gây khó dễ, chỉ trích ý kiến của anh một cách thiếu thiện chí. Hạo cảm thấy nhói một chút trong tim, nhưng nhanh chóng bình tĩnh. Anh nhớ rằng trọng sinh mang đến cho mình trí tuệ và kinh nghiệm để xử lý tình huống khéo léo. Anh trả lời với giọng điềm tĩnh, lý luận thuyết phục, và không để sự khiêu khích ảnh hưởng đến cảm xúc. Không khí trong nhóm trở lại bình thường, và Hạo cảm thấy tự hào về cách mình đã kiểm soát tình huống.

Sau giờ học, Hạo cùng nhóm đi ra sân trường để bàn tiếp về dự án. Hoa khôi đi cạnh anh, và lần đầu tiên họ trò chuyện trực tiếp. Cô hỏi về ý tưởng của anh một cách thân thiện, không có chút ác ý hay khinh miệt nào. Hạo trả lời chân thành, giải thích ý tưởng của mình, và nhận thấy hoa khôi cũng lắng nghe và tôn trọng quan điểm. Đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới với Hạo: làm việc cùng cô mà không bị ám ảnh hay mất tự chủ.

Trong lúc trò chuyện, Hạo nhận ra một điều quan trọng: hoa khôi cũng chỉ là con người bình thường, có ưu điểm, có nhược điểm, và cũng có những áp lực riêng. Lần này, anh nhìn thấy cô với con mắt đồng cảm, không phải mù quáng ngưỡng mộ. Cảm giác đó khiến anh nhẹ nhõm và tự do hơn bao giờ hết.

Nhưng cuộc sống học đường không chỉ có những khoảnh khắc bình yên. Trong buổi chiều, một sự kiện bất ngờ xảy ra: một nhóm học sinh lớp khác khiêu khích, tạo ra một tình huống tranh cãi trước mặt cả lớp. Hạo, với bản lĩnh từ kiếp trước, nhanh chóng can thiệp. Anh dùng lời lẽ điềm tĩnh nhưng thuyết phục, khiến sự căng thẳng giảm xuống. Hoa khôi và các bạn trong lớp nhìn anh với ánh mắt khâm phục nhẹ nhàng. Hạo mỉm cười, nhận ra rằng trưởng thành không phải là chạy theo ai, mà là biết xử lý tình huống một cách đúng đắn và khéo léo.

Về nhà sau ngày dài, Hạo ngồi trong phòng, suy ngẫm về mọi chuyện. Anh ghi chú lại những tình huống vừa trải qua: cách ứng xử với hoa khôi, cách làm việc nhóm, cách giải quyết mâu thuẫn với bạn bè. Mỗi bài học, dù nhỏ, đều quý giá. Hạo nhận ra rằng trọng sinh không chỉ là cơ hội sửa sai, mà còn là hành trình tự hoàn thiện bản thân, từng bước một.

Đêm xuống, Hạo nhìn qua cửa sổ, thấy ánh trăng sáng rọi xuống sân trường. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, và tự nhủ: “Lần này, mình sẽ không bị ám ảnh bởi hoa khôi hay bất kỳ ai khác. Mình sẽ sống cho chính mình, trưởng thành theo cách riêng, và trân trọng những người xung quanh.”

Anh biết rằng, trước mắt vẫn còn nhiều thử thách: kỳ thi sắp tới, các hoạt động ngoại khóa, những xung đột tiềm ẩn, và cả việc phát triển mối quan hệ với cô gái đồng điệu mà anh vừa gặp. Nhưng lần này, Hạo cảm thấy sẵn sàng đối mặt, với trải nghiệm từ kiếp trước, cùng trí tuệ và quyết tâm. Anh nhận ra rằng trọng sinh không chỉ là cơ hội sửa sai, mà là cơ hội để làm chủ cuộc đời mình.

Với quyết tâm đó, Hạo chìm vào giấc ngủ, tâm hồn bình thản nhưng đầy hứng khởi, sẵn sàng cho những ngày tiếp theo – những ngày sẽ định hình con người mới, mạnh mẽ và tự tin hơn, mà kiếp trước anh từng ao ước trở thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×