trọng sinh: tôi quyết định từ bỏ theo đuổi hoa khôi

Chương 5: Khám phá giới hạn – Học tập và thử thách bản thân


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ năm sau khi trọng sinh, Hạo thức dậy sớm hơn thường lệ. Ánh bình minh len qua rèm cửa, chiếu sáng căn phòng quen thuộc nhưng mang trong đó một cảm giác tươi mới. Hạo hít một hơi thật sâu, nhìn vào gương, thấy ánh mắt kiên định và đầy quyết tâm của chính mình. “Lần này, mình sẽ không lãng phí cơ hội. Mình phải khai phá mọi giới hạn, học hỏi hết sức có thể và không để bản thân bị ràng buộc bởi cảm xúc hay quá khứ.” Anh tự nhủ.

Bước chân ra khỏi nhà, Hạo cảm nhận được nhịp sống trường học như một sân khấu rộng lớn, nơi mỗi học sinh là một nhân vật với vai trò và câu chuyện riêng. Lần này, anh không còn lạc lõng hay mơ mộng vô vọng như kiếp trước. Anh quan sát xung quanh, nhận thấy từng chi tiết nhỏ: cách bạn bè trao đổi bài tập, nụ cười tinh nghịch, những cử chỉ thân thiện, và cả những ánh mắt đầy cạnh tranh. Mọi thứ đều trở nên sống động và có ý nghĩa.

Giờ học đầu tiên là Toán, môn mà Hạo kiếp trước từng cảm thấy khá khó nhằn. Nhưng lần này, với trí nhớ và kinh nghiệm từ kiếp trước, Hạo xử lý các bài tập một cách nhanh nhẹn. Anh không chỉ hoàn thành tốt, mà còn giúp đỡ những bạn khác gặp khó khăn. Một vài bạn bất ngờ: “Hạo giỏi thật đấy, khác hẳn mấy ngày trước.” Hạo chỉ mỉm cười, không khoe khoang, nhưng trong lòng tràn đầy tự hào. Lần đầu tiên, thành công đến từ nỗ lực thực sự và trí tuệ của bản thân, chứ không phải sự may mắn hay chạy theo ai khác.

Tiếp theo là giờ Văn, nơi Hạo có cơ hội trình bày ý tưởng của mình trong bài thảo luận nhóm. Anh phát hiện rằng khi tập trung hoàn toàn vào kiến thức và đam mê, lời nói trở nên trôi chảy, tự nhiên và đầy sức thuyết phục. Hoa khôi cũng có mặt trong nhóm, nhưng Hạo không bị cuốn theo ánh mắt hay nụ cười của cô. Anh học cách tách cảm xúc khỏi công việc, tập trung vào mục tiêu và giá trị thực sự.

Sau giờ học, Hạo quyết định tham gia một hoạt động ngoại khóa mà kiếp trước anh từng bỏ qua: câu lạc bộ khoa học. Mục tiêu là tham gia cuộc thi nhỏ trong tuần tới. Khi bước vào phòng thí nghiệm, Hạo cảm nhận không khí rộn ràng, đầy thử thách và hứng khởi. Anh gặp các bạn cùng nhóm, những người nhiệt huyết và ham học hỏi. Họ trao đổi ý tưởng, phân công công việc và cùng nhau thử nghiệm các mô hình khoa học. Hạo nhận ra rằng khi tập trung vào đam mê và hợp tác, niềm vui và kết quả luôn nhân lên.

Trong lúc tham gia hoạt động, Hạo gặp một thử thách khó nhằn: mô hình vật lý mà nhóm thực hiện không hoạt động như dự kiến. Kiếp trước, anh có thể sẽ bỏ cuộc, hoặc chờ người khác giải quyết. Lần này, Hạo tập trung quan sát, phân tích vấn đề, thử nghiệm từng bước một, và cuối cùng tìm ra giải pháp. Cảm giác chiến thắng không phải vì người khác khen, mà vì bản thân đã vượt qua giới hạn, tự tin vào khả năng của mình.

Buổi chiều, Hạo quay lại lớp, tham gia thảo luận nhóm với hoa khôi và các bạn khác. Một vấn đề hóc búa phát sinh: ý tưởng của Hạo và hoa khôi mâu thuẫn. Lần trước, anh có thể sẽ rụt rè, nhượng bộ hoặc tỏ ra bối rối. Lần này, Hạo bình tĩnh trình bày quan điểm, giải thích lý do và đề xuất một phương án hợp lý. Hoa khôi lắng nghe, và nhóm quyết định thử cả hai phương án. Hạo nhận ra rằng sự tự tin và lập luận rõ ràng giúp anh đối mặt trực tiếp với những tình huống khó khăn, mà không mất đi sự tôn trọng với người khác.

Trong khi đó, Hạo còn chú ý đến mối quan hệ với những bạn mới. Linh – cô gái đồng điệu mà Hạo gặp trong câu lạc bộ văn học – đang gặp khó khăn với một bài tập. Hạo chủ động giúp đỡ, hướng dẫn và chia sẻ kinh nghiệm. Linh cười rạng rỡ: “Cảm ơn Hạo, cậu thật dễ thương và đáng tin cậy.” Hạo mỉm cười nhẹ, cảm nhận được niềm vui từ việc giúp đỡ người khác và xây dựng những mối quan hệ chân thành, khác hẳn với việc chạy theo hoa khôi kiếp trước.

Buổi tối, khi trở về nhà, Hạo không vội chìm vào giấc ngủ. Anh mở sách, ghi chép lại những gì đã học, đồng thời lập kế hoạch cho tuần tới: hoàn thiện dự án câu lạc bộ khoa học, chuẩn bị bài viết cho câu lạc bộ văn học, và nâng cao kiến thức Toán – Lý. Anh nhận ra rằng quyền lực của trọng sinh nằm ở khả năng chuẩn bị và khai thác tri thức từ kiếp trước, để không lãng phí cơ hội và sống trọn vẹn.

Trong tâm trí Hạo, một hình ảnh hiện lên rõ nét: hoa khôi vẫn tỏa sáng, nhưng không còn là mục tiêu duy nhất. Anh bắt đầu nhận ra giá trị thực sự của mình nằm ở khả năng tự lập, tự tin, và trưởng thành, chứ không phải sự chú ý hay tình cảm từ người khác. Anh cảm thấy tự do, bình thản, và tràn đầy năng lượng để tiếp tục khám phá bản thân.

Những ngày tiếp theo, Hạo không ngừng thử thách bản thân: tham gia thêm hoạt động ngoại khóa, đối diện các bài kiểm tra khó, hỗ trợ bạn bè trong học tập, và duy trì mối quan hệ tích cực với mọi người. Mỗi trải nghiệm đều là một bài học quý giá, giúp anh nhận ra giá trị của nỗ lực và sự kiên trì, đồng thời học cách cân bằng giữa học tập, hoạt động ngoại khóa và mối quan hệ xã hội.

Một tối muộn, Hạo ngồi trước bàn học, nhìn ra cửa sổ thấy ánh trăng sáng rọi xuống sân trường. Anh nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của bản thân. Trọng sinh đã mang đến cho anh một cơ hội duy nhất: sống trọn vẹn với bản thân, không bị ràng buộc bởi quá khứ, và trưởng thành thực sự. Anh mỉm cười, biết rằng hành trình phía trước vẫn còn dài, nhưng lần này, anh sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách, từ học tập, hoạt động ngoại khóa, cho đến mối quan hệ và cảm xúc cá nhân.

Hạo đặt bút xuống, nhìn quanh phòng, và thầm nhủ: “Lần này, mình sẽ không để quá khứ quyết định tương lai. Mình sẽ sống trọn vẹn, khám phá mọi giới hạn của bản thân, và trở thành người mà kiếp trước mình từng mơ ước.” Với quyết tâm ấy, anh chìm vào giấc ngủ, tâm hồn bình thản nhưng đầy hứng khởi, sẵn sàng cho những ngày tiếp theo – những ngày sẽ thử thách, rèn luyện, và định hình con người mới mà anh mong muốn trở thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×