Thành phố về đêm luôn khoác lên mình một lớp áo vừa lộng lẫy vừa u ám. Những con phố trung tâm rực rỡ ánh đèn, nơi các quán bar, vũ trường và sòng bạc hoạt động thâu đêm, nhưng chỉ cần rẽ vào một con hẻm nhỏ, người ta sẽ lập tức chạm mặt với một thế giới khác: ẩm ướt, tối tăm, và nặng mùi máu. Đó chính là nơi mà luật pháp không bao giờ vươn tới được, nơi những cuộc thanh toán, những cuộc giao dịch mờ ám diễn ra như cơm bữa. Và chính ở đó, một vụ án mạng kinh hoàng vừa xảy ra.
Âm thanh còi hú vang lên xé toạc màn đêm. Cảnh sát nhanh chóng phong tỏa hiện trường. Trên vỉa hè ẩm ướt, ánh đèn neon nhấp nháy từ quán bar bên kia đường hắt lên vũng máu loang lổ. Xác một người đàn ông nằm sõng soài, đôi mắt mở trừng trừng, trên ngực cắm sâu một con dao găm, lưỡi dao bóng loáng phản chiếu ánh sáng vàng vọt của đèn đường. Nhưng thứ khiến mọi người ớn lạnh không phải là hung khí, mà là ký hiệu lạ lẫm được vẽ bằng máu ngay trên tường: một vòng tròn méo mó với ba vết cắt chéo, trông như một thứ “chữ ký” bệnh hoạn của kẻ sát nhân.
Trung úy Nguyễn Minh Quân cúi xuống, ánh mắt lạnh lùng quan sát từng chi tiết. Anh khoảng ngoài ba mươi, dáng người cao gầy, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sâu và tỉnh táo. Quân nổi tiếng trong ngành vì sự cứng rắn và liêm chính, không bao giờ nhượng bộ trước đồng tiền hay thế lực ngầm. Nhưng chính vì vậy, anh cũng có không ít kẻ thù, cả trong giới tội phạm lẫn ngay trong hàng ngũ cảnh sát.
“Xác nhận nạn nhân,” Quân nói, giọng đều đều nhưng ẩn chứa sự khẩn trương.
Một cảnh sát trẻ bước lại: “Thưa anh, danh tính là Trần Văn Hậu, trung úy đội phòng chống tội phạm ma túy. Anh ta mất liên lạc từ tối qua, giờ mới phát hiện xác ở đây.”
Quân khẽ nheo mắt. Nạn nhân là một cảnh sát. Điều đó không chỉ là một vụ giết người thông thường nữa. Đây là một lời thách thức trực tiếp vào lực lượng. Kẻ giết người muốn gửi thông điệp rõ ràng: không ai an toàn, kể cả cảnh sát.
Anh tiến đến bức tường có vết máu kỳ quái, quan sát thật kỹ. “Hắn muốn để lại chữ ký. Đây không phải giết người vì tư thù đơn giản. Đây là trò chơi.”
“Ý anh là một tên sát nhân hàng loạt?” viên phó đội hỏi.
Quân không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn quanh hiện trường. Không có camera an ninh gần đó, các nhân chứng đều khẳng định không thấy gì ngoài một bóng người chạy vụt qua trong đêm mưa. Tất cả như bị xóa sạch dấu vết. Hung thủ cực kỳ cẩn trọng, hoặc… đã quá quen thuộc với cách cảnh sát điều tra.
Một tiếng xì xào vang lên sau lưng Quân. Anh quay lại thì thấy một nhóm người mặc đồ đen xuất hiện từ phía cuối con hẻm. Trong ánh sáng lờ mờ, một gương mặt quen thuộc bước ra – gương mặt khiến mọi cảnh sát nơi đây lập tức căng thẳng.
Lê Đức Long, ông trùm xã hội đen khét tiếng của thành phố. Hắn khoảng năm mươi, tóc hoa râm, đôi mắt sắc lạnh. Long nổi tiếng tàn nhẫn, quyền lực bao trùm khắp các sòng bạc, quán bar, đường dây buôn ma túy. Trong mắt cảnh sát, hắn là “con cá lớn” mà chưa bao giờ có bằng chứng đủ mạnh để lôi ra tòa.
“Các anh làm việc cực nhọc quá,” Long cười nhạt, giọng trầm và đầy ngạo nghễ. “Người chết này, nghe nói từng phụ trách mấy vụ đánh án lớn. Đáng tiếc thật.”
Quân siết chặt nắm đấm, cố giữ bình tĩnh: “Ông tới đây làm gì?”
Long nhìn thẳng vào mắt anh: “Một trong số đàn em của tôi cũng mất tích tối qua. Và sáng nay, xác nó được tìm thấy cách đây không xa. Cũng cùng một ký hiệu quái dị trên tường. Có vẻ như chúng ta cùng có kẻ thù chung, trung úy ạ.”
Không khí đặc quánh. Cảnh sát và giang hồ, hai thế lực đối nghịch, nay lại đứng chung một hiện trường máu. Quân biết không thể tin Long, nhưng lời hắn nói không phải không có lý. Hung thủ dường như cố tình giết cả cảnh sát lẫn giang hồ, để gieo rắc sự hỗn loạn.
Long tiến lại gần, hạ giọng: “Tôi không ưa gì cảnh sát. Các anh cũng chẳng ưa gì tôi. Nhưng nếu kẻ này tiếp tục, hắn sẽ còn giết nhiều người nữa – của anh và của tôi. Nếu anh thật sự muốn bắt được hắn, chúng ta nên nói chuyện.”
Quân nhìn gương mặt lạnh lùng nhưng không kém phần quyết đoán của ông trùm. Anh hiểu rằng mình đang đứng trước một lựa chọn khó khăn: hoặc giữ nguyên lập trường, để cảnh sát điều tra độc lập và có nguy cơ thất bại; hoặc… bắt tay với quỷ dữ, để truy tìm một con quỷ khác còn nguy hiểm hơn.
Trong khoảnh khắc ấy, tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi từ xa, ánh đèn đỏ xanh loang trên nền trời đêm. Quân vẫn im lặng, nhưng trong lòng anh biết rõ: đây không còn là một vụ án mạng đơn giản. Đây là khởi đầu của một cơn ác mộng, nơi công lý và tội ác sẽ không còn ranh giới.