trùng sinh nhất định không trùng chồng

Chương 12: Trùng Sinh Nhất Định Không Trùng Chồng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ sau “cuộc chiến” với Tô Cẩn Niên, tôi và Thiệu Trình dần trở nên thân thiết hơn hẳn.

Không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là những người đồng hành thực sự trong cuộc sống.

Một ngày nọ, trong lúc cùng nhau luyện tập thể lực ở sân trường, Thiệu Trình bỗng nhiên hỏi:

– “Chị có biết mình giống… đứa trẻ không?”

Tôi nghi ngờ nhìn anh:

– “Ý anh là gì? Chị có thể nhảy cao, chạy nhanh, lại biết ‘vả mặt’ người cũ, có giống trẻ con không?”

Anh cười, ánh mắt tinh nghịch:

– “Ý anh là chị vẫn luôn có những khoảnh khắc ngây thơ và đáng yêu. Ví dụ như hôm chị nhảy hụt và té úp mặt xuống cỏ.”

Tôi đỏ mặt, nhớ lại cảnh hôm đó:

“Ngã chẳng đau bằng bị Thiệu Trình cười không thương tiếc.”

Rồi những lần đi ăn trưa, tôi cứ làm trò hài hước như “mù gia vị” khi trộn salad quá tay, hoặc “đội sổ” trong cuộc thi chạy vì đeo khẩu trang che kín mặt.

Thiệu Trình luôn bên cạnh, không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc tôi:

– “Chị đúng là nữ chiến binh – nhưng chiến binh cũng cần biết nhịn một chút.”

Tôi giả vờ giận, nhưng lòng lại vui đến mức không nói nên lời.

Có lần tôi bất ngờ nhận được món quà nhỏ: một cuốn sách về tâm lý học tình yêu.

Trên đó, anh viết: “Dành cho người đã dạy tôi cách mở lòng.”

Tôi nhìn anh, khóe môi nở một nụ cười thật sự.

Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được sự an toàn khi ở bên một người không đòi hỏi mà chỉ lặng lẽ đồng hành.

Một buổi tối, khi đi bộ về nhà, Thiệu Trình đột ngột nắm lấy tay tôi.

– “Chị biết không, dù em còn trẻ, nhưng anh nghĩ chúng ta có thể cùng nhau viết nên một câu chuyện đẹp.”

Tôi khẽ gật đầu, trái tim bỗng nhiên ấm áp lạ kỳ.

Chúng tôi biết rằng phía trước vẫn còn nhiều thử thách,

Nhưng chỉ cần có nhau, mọi thứ đều có thể vượt qua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.