trùng sinh nhất định không trùng chồng

Chương 15: Trùng Sinh Nhất Định Không Trùng Chồng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những biến cố, tôi và Thiệu Trình quyết định cùng nhau bắt đầu một cuộc sống mới, không quá phô trương, nhưng đầy ắp yêu thương và bình yên.

Chúng tôi thuê một căn hộ nhỏ ở khu Tây Bắc – nơi mà tôi đã từng mơ ước được học tập và sống khi trùng sinh trở lại.

Căn nhà không lớn, nhưng mỗi góc nhỏ đều mang dấu ấn của chúng tôi: những bức tranh vẽ tay, chậu cây xanh mướt, và cả những quyển sách yêu thích đặt ngăn nắp trên kệ.

Thiệu Trình rất khéo léo, luôn biết cách làm tôi cười bằng những câu chuyện dí dỏm hoặc những món ăn tự tay anh chuẩn bị – dù món nào cũng hơi “thảm họa” về mặt thẩm mỹ.

Một lần, anh định làm món mì xào, kết quả là… mì cháy đen, khói bay nghi ngút khiến tôi phải chạy ra cửa sổ mở hết cửa.

Anh cười bẽn lẽn:

– “Em biết không, đó là ‘mì vị khói’ phiên bản đặc biệt đấy!”

Tôi không thể nhịn được cười và gọi đó là “bữa tối đáng nhớ nhất đời mình”.

Nhưng trên hết, cảm giác an toàn và được trân trọng mới là điều quý giá nhất.

Thiệu Trình luôn lắng nghe tôi, chia sẻ những khó khăn, cùng tôi đối mặt với mọi thứ.

Một buổi chiều nọ, khi chúng tôi cùng nhau sắp xếp nhà cửa, anh bất ngờ hỏi:

– “Chị có muốn một gia đình nhỏ, với những tiếng cười và hạnh phúc thật sự không?”

Tôi nhìn anh, mắt sáng lên:

– “Tất nhiên rồi. Nhưng điều quan trọng nhất là chúng ta cùng nhau xây dựng, phải không?”

Anh gật đầu, nắm chặt tay tôi.

Tổ ấm của chúng tôi không lớn, nhưng đủ để chứa đựng yêu thương, sự tin tưởng và cả những giấc mơ chưa nói thành lời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.