trùng sinh thiên hạ

Chương 1: Vụ tai nạn bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều cuối thu, ánh nắng xiên qua cửa kính tầng hai mươi bảy của tòa tháp chọc trời, chiếu lên bàn làm việc ngổn ngang hồ sơ, laptop và vài chiếc bút kim loại lấp lánh. Lưu Tĩnh Yên, CEO trẻ tuổi của tập đoàn Lưu Thịnh, tựa đầu vào tay, mệt mỏi nhìn dòng số liệu đang nhảy múa trên màn hình, trong lòng căng như dây đàn. Cả buổi sáng cô chỉ di chuyển giữa phòng họp và văn phòng riêng, đối diện với hàng chục cổ đông, các báo cáo tài chính, hợp đồng, và những yêu cầu cấp bách không dứt. Một tay cầm điện thoại, tay còn lại nghịch nút bút, cô thở dài: “Chỉ cần hoàn tất hôm nay, mọi chuyện sẽ xong…”

Nhưng định mệnh không chờ cô kịp thở phào.

Một tiếng va chạm chói tai từ hành lang khiến cô giật mình, sàn nhà rung lên dữ dội, ánh sáng chớp tắt rồi nhòa dần. Lưu Tĩnh Yên cảm giác cơ thể mình như rơi vào một vực sâu vô tận, tim đập mạnh, mắt mở ra rồi lại nhắm nghiền. Mọi thứ xung quanh biến mất, chỉ còn một màu trắng sáng nhạt, rồi dần chìm vào bóng tối.

Khi mở mắt lần nữa, cô nhận ra ánh sáng không còn là đèn neon hay mặt trời chiếu qua cửa kính hiện đại, mà là ánh sáng dịu nhẹ của nến và đèn lồng đỏ rực, tỏa hương trầm nồng nàn. Không gian rộng lớn, trần cao chạm trổ hoa văn tinh xảo, rèm nhung thêu chỉ vàng che kín cửa sổ. Cô bước lùi lại, cố quan sát mọi thứ xung quanh: tường gỗ chạm rồng phượng, bàn ghế gỗ sồi nặng trịch chạm khắc tinh vi, chăn ga lụa mềm mịn, bình hoa quý cắm lan tím thơm dịu. Mỗi chi tiết đều sang trọng nhưng xa lạ, khiến cô thấy choáng ngợp.

Nhìn xuống cơ thể, Lưu Tĩnh Yên giật mình: thân hình nhỏ nhắn, mềm mại, mặc bộ y phục cổ điển màu tím nhạt, tay áo thêu hoa sen tinh xảo. Gương mặt phản chiếu trong chiếc gương đồng không còn là gương mặt quen thuộc của cô, mà là một cô gái thanh tú, mắt to sáng, làn da trắng mịn như ngọc. Cảm giác lạ lẫm đến mức cô muốn hét lên nhưng tiếng nói mắc kẹt nơi cổ họng.

“Không thể… sao mình lại ở đây?” – cô thì thầm, lòng rối bời, tay run run chạm vào khuôn mặt lạ mà quen.

Chưa kịp định thần, cửa phòng khẽ mở, một bóng người bước vào. Thái tử cao lớn, mặc long bào xanh đậm, gương mặt lạnh lùng như băng, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm, đứng sừng sững trước cửa. Dường như toàn bộ không gian xung quanh đều mờ nhạt, chỉ còn anh nổi bật, uy nghiêm đến mức khiến người khác không dám thở mạnh.

“Ngươi… là ai?” – giọng anh trầm, nặng quyền lực.

Lưu Tĩnh Yên cố gắng lên tiếng, nhưng miệng khô khốc: “Tôi… tôi là…” Giọng run run, không trôi chảy.

Nam tử nhíu mày, tiến lại gần, từng bước chân như kéo mọi ánh mắt về phía mình. “Ai lại dám nằm trong phòng công chúa mà không báo cáo?” – ánh mắt anh sắc bén, soi thấu từng chi tiết trên cơ thể cô. Bất chợt, một tia ngạc nhiên lóe lên, nhưng lập tức biến mất, thay vào đó là sự nghiêm nghị lạnh lùng.

Tim Lưu Tĩnh Yên như ngừng đập. Cô là CEO hiện đại, giờ lại là công chúa thời cổ đại, đối diện thái tử quyền lực bậc nhất triều đình. Mỗi chuyển động của anh đều khiến cô phải cân nhắc: một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến nguy hiểm.

Cô hít sâu, cố gắng bình tĩnh. Trong đầu, mọi ký ức hiện đại đan xen với thực tại mới: những bài học lãnh đạo, kỹ năng đàm phán, quản lý… giờ hoàn toàn vô dụng. Thay vào đó, cô phải học lễ nghi cung đình, cách bước đi uyển chuyển, cách ngồi, cách nói chuyện sao cho không xúc phạm quyền lực bậc trên.

“Thật là… mình đang ở đâu vậy?” – cô tự nhủ, lòng rối bời.

Nhìn quanh căn phòng, ánh nến nhảy nhót trên rèm nhung, bàn ghế chạm khắc tinh xảo, bình hoa quý lan tỏa hương dịu, cô cảm nhận từng chi tiết nhỏ nhất. Âm thanh khe khẽ của gió từ cửa sổ, tiếng nhịp tim bản thân, mùi hương sáp nồng… tất cả đều lạ lẫm và nguy hiểm.

Một tiếng bước chân nhẹ vang lên, hầu gái xuất hiện, cúi chào lễ phép: “Bẩm công chúa, bữa tối đã chuẩn bị xong, xin mời công chúa dùng.”

Cô giật mình, cố gắng điều chỉnh giọng: “Tôi… tôi sẽ dùng bữa ngay.” Nhưng trong lòng, nỗi hoảng loạn vẫn trào dâng. “Mình cần biết ai là bạn, ai là thù. Và thái tử ấy… nhìn mình sao đó, có phải là đồng minh hay kẻ thù?”

Thái tử đứng gần cửa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo từng cử chỉ của cô. Anh không nói thêm lời nào, nhưng sự hiện diện của anh khiến cô không dám thở mạnh. Cô hít sâu, tự nhủ: “Mình cần một kế hoạch. Đầu tiên: sống sót. Thứ hai: tìm hiểu thế giới này. Thứ ba… tìm cách trở về hiện đại nếu có thể.”

Nhưng cô biết, bước đi trong thế giới cổ đại này không hề dễ dàng. Mỗi ánh mắt, mỗi câu nói đều có thể khiến mình rơi vào nguy hiểm. Và nam tử lạnh lùng đứng trước cửa – thái tử quyền lực – chính là thử thách đầu tiên.

Sau bữa tối, hầu gái dẫn cô đi dạo quanh cung điện. Vườn lan tím thoang thoảng mùi hương, ao cá chảy róc rách, cổng chính trang trí tinh xảo, các cung phi đi lại nghiêm chỉnh, cẩn trọng. Mỗi bước đi, cô quan sát kỹ, học cách cúi chào, nhấc váy, đi giày thêu, cố gắng không làm mất lòng bất cứ ai. Tất cả đều khác xa giày cao gót, veston và thang máy mà cô từng quen.

Một cung phi trẻ tuổi tiến lại gần, nhíu mày: “Công chúa, sao lại đi ra ngoài khi chưa được phép?”

Lưu Tĩnh Yên cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi chỉ đi dạo một chút, không có ý gì sai.”

Thái tử từ xa đi tới, giọng lạnh như băng: “Công chúa, đừng quên nơi này không phải là nơi để tự do.”

Nhìn thái tử, Lưu Tĩnh Yên vừa sợ vừa tò mò. Anh như một bức tường lạnh lùng, vừa bảo vệ cô vừa là thử thách cô phải vượt qua. Khi trở lại phòng, cô ngồi trước gương, quan sát gương mặt mới. Nội tâm trỗi dậy quyết tâm: “Đây là thế giới hoàn toàn khác… nhưng mình phải sống sót. Phải học cách đối phó, học cách hiểu thái tử, hiểu triều đình, và nếu có thể… tìm cách trở về hiện đại.”

Cô ngồi xuống, hít sâu, cảm nhận từng âm thanh, từng mùi hương, từng chi tiết trong phòng. Mọi thứ đều mới lạ, nguy hiểm nhưng cũng đầy cơ hội. Ánh mắt lạnh lùng của thái tử vẫn hiện lên trong tâm trí cô, nhắc nhở rằng đây mới chỉ là bắt đầu của một cuộc sống mới – vừa nguy hiểm, vừa lãng mạn, vừa bí ẩn.

Hết chương 1.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×