trùng sinh thiên hạ

Chương 2: Ngày đầu trong cung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lưu Tĩnh Yên tỉnh dậy trong căn phòng lộng lẫy của mình, ánh sáng ban mai xuyên qua rèm nhung đỏ rực, chiếu lên từng hoa văn chạm trổ tinh xảo trên tường và trần nhà. Hương trầm còn vương vấn trong không khí, thoảng nhẹ trên làn tóc mềm mại của cô, khiến cô cảm giác như đang lạc vào một bức tranh cổ điển sống động. Cô ngồi bật dậy, nhìn xuống bộ y phục tím nhạt thêu hoa sen tinh xảo, tay run run sờ vào từng đường chỉ. Cảm giác lạ lùng vẫn tràn ngập: thân hình này nhỏ nhắn, mềm mại, khác hẳn cơ thể cường tráng, hiện đại mà cô từng quen.

Cô hít sâu, cố gắng bình tĩnh. “Đây là… thật sao? Hay mình vẫn đang mơ?” – giọng thì thầm. Nhưng ánh mắt nhìn quanh phòng, nhìn từng chi tiết sang trọng, tỉ mỉ, lại khiến cô biết rằng không phải mơ. Đây hoàn toàn là một thế giới khác, xa lạ đến mức mỗi nhịp thở cũng là một sự học hỏi, một thử thách.

Một hầu gái xuất hiện, cúi chào lễ phép: “Bẩm công chúa, bữa sáng đã chuẩn bị xong, xin mời công chúa dùng.” Giọng nhẹ nhàng, nhưng tôn nghiêm. Lưu Tĩnh Yên nuốt khô nước bọt, cố gắng điều chỉnh giọng: “Cảm ơn… tôi sẽ dùng ngay.”

Cô đứng dậy, bước đi trong bộ y phục dài, học cách nhấc váy khẽ vừa phải để không vướng chân, vừa giữ dáng uyển chuyển. Mỗi bước đi đều làm cô nhớ đến những bài học nhún nhường trong công ty, nhưng ở đây, sự uyển chuyển phải kết hợp với lễ nghi cung đình, không được phép một chút sai sót. Mỗi nhịp bước, mỗi cái cúi đầu đều có thể khiến thái tử hoặc cung phi hiểu lầm. Cô cảm thấy cơ thể và trí óc như đang chơi một trò chơi cân não, nơi mỗi hành động nhỏ đều quan trọng.

Bữa sáng được dọn trên một chiếc bàn gỗ chạm trổ rồng phượng, bát đĩa bằng sứ trắng tinh, hoa văn chỉ vàng tinh tế. Hương thơm của cháo yến, trà nhài, và vài món tráng miệng hoa quả tươi lan tỏa trong không gian. Lưu Tĩnh Yên ngồi xuống, cố gắng ăn một cách tự nhiên, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác. Mỗi tiếng động, tiếng bước chân hay tiếng nói thì thầm từ hành lang đều khiến cô giật mình. Đây không phải thế giới mà cô từng quen, nơi chỉ cần email hay cuộc gọi là giải quyết được mọi việc.

Trong khi cô ăn, thái tử xuất hiện. Anh đứng gần cửa, ánh mắt lạnh lùng dõi theo từng cử chỉ của cô. Lưu Tĩnh Yên cố gắng giữ bình tĩnh, nhai chậm, đặt bát đĩa vào đúng vị trí. Thái tử nhíu mày, tiến đến gần: “Công chúa, sao lại ăn uống một mình mà không báo cáo?” Giọng trầm, uy quyền, nhưng không giận dữ.

Cô hít sâu, giọng run run: “Tôi… chỉ… ăn sáng thôi ạ.”

Anh nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén: “Một hành động nhỏ cũng có thể gây ra hiểu lầm lớn trong cung. Ngươi nên nhớ, ở đây, mọi cử chỉ đều quan trọng.”

Cô cảm thấy áp lực dâng lên, nhưng trong lòng lại nảy ra một ý chí kiên cường: “Nếu muốn sống sót, mình phải học nhanh, quan sát kỹ, và ứng biến khôn ngoan.”

Sau bữa sáng, hầu gái dẫn cô đi tham quan cung điện. Mỗi bước đi khiến cô kinh ngạc: vườn lan tím thoang thoảng hương, ao cá chảy róc rách, những cây cảnh được cắt tỉa tỉ mỉ, các cung phi đi lại nghiêm chỉnh. Lưu Tĩnh Yên quan sát, học cách cúi chào, nhấc váy, bước đi uyển chuyển. Mỗi hành động đều khác xa giày cao gót và veston hiện đại mà cô từng quen. Cô tự nhủ: “Mình phải thích nghi. Sai lầm nhỏ cũng có thể nguy hiểm.”

Trên đường đi, một cung phi trẻ tuổi tiến lại gần, nhíu mày: “Công chúa, sao lại ra ngoài khi chưa được phép?”

Cô hít sâu, giữ bình tĩnh: “Tôi chỉ đi dạo một chút, không có ý gì sai.”

Cung phi khẽ nhếch môi, ánh mắt nghi ngờ. Thái tử xuất hiện từ xa, giọng lạnh: “Công chúa, đừng quên nơi này không phải nơi tự do. Một bước sai cũng có thể tạo ra hiểu lầm.”

Lưu Tĩnh Yên cảm giác vừa sợ vừa tò mò. Anh như bức tường lạnh lùng, vừa bảo vệ, vừa thử thách cô. Mỗi lời nói, ánh mắt của anh đều khiến cô phải tính toán từng bước đi, từng câu trả lời.

Buổi trưa, khi trở về phòng, cô ngồi trước gương, nhìn vào gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng ngời nhưng vẫn còn chút hoảng loạn. Nội tâm cô trỗi dậy quyết tâm: “Đây là thế giới khác hoàn toàn… mình phải sống sót. Phải học cách đối phó, hiểu thái tử, hiểu triều đình, và nếu có thể… tìm cách trở về hiện đại.”

Cô dành cả buổi chiều để quan sát, ghi nhớ từng chi tiết cung điện: vị trí phòng, hành lang, thang gỗ, cách cung phi di chuyển, cách thị vệ tuần tra. Cô biết rằng kiến thức này sẽ giúp cô tránh rắc rối và hiểu hơn về thế giới cổ đại mà mình đang sống.

Buổi tối, bữa ăn được dọn trong một căn phòng khác, sang trọng hơn, với ánh nến lung linh chiếu lên từng đường nét chạm khắc trên bàn ghế. Thái tử ngồi đối diện, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng lộ vẻ quan sát kỹ lưỡng. Mỗi câu nói, mỗi cử chỉ của Lưu Tĩnh Yên đều được anh chú ý.

“Công chúa, ngươi không nên ăn quá nhanh,” anh nhắc, giọng trầm, uy quyền nhưng không hằn học.

Cô nhăn mặt, vừa cười vừa nói: “Tôi… chỉ sợ trễ giờ thôi ạ.”

Anh nhíu mày, nhưng trong ánh mắt lóe lên một tia ngạc nhiên. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh, vừa sợ hãi vừa tò mò về thái tử. Anh chính là thử thách đầu tiên, nhưng cũng là người có thể giúp cô hiểu rõ triều đình.

Sau bữa tối, cô quay lại phòng, ngồi trước bàn học cũ kỹ nhưng quý giá. Cô viết ra những quan sát trong ngày: từ cách cung phi di chuyển, thái tử quan sát, đến từng vị trí đèn nến, hương thơm, tiếng động. Mỗi chi tiết đều có thể là chìa khóa sống sót trong thế giới này.

Khi màn đêm buông xuống, cô nhìn ra cửa sổ, thấy ánh trăng phản chiếu trên ao cá, vườn lan tím nở rộ, ánh sáng lung linh chiếu lên từng đường nét cung điện. Cô thầm nhủ: “Ngày đầu tiên đã qua… nhưng cuộc sống thật sự mới chỉ bắt đầu. Nếu không thích nghi, không hiểu thái tử và triều đình, mình sẽ không sống sót được. Phải tỉnh táo, phải quan sát, phải kiên cường.”

Cô ngồi đó, hít sâu, cảm nhận nhịp tim mình hòa với nhịp thở của cung điện, từng cử động nhỏ đều in hằn trong trí nhớ. Một cảm giác vừa sợ hãi, vừa tò mò, vừa quyết tâm lan tỏa trong lòng. Và ánh mắt lạnh lùng của thái tử vẫn hiện lên, nhắc nhở cô rằng cuộc sống mới này sẽ thử thách cả trí tuệ, cảm xúc và lòng can đảm của mình.

Đêm đó, Lưu Tĩnh Yên nằm trên giường, nhìn trần nhà chạm trổ tinh xảo, tâm trí quay cuồng với bao nhiêu câu hỏi: Làm sao để thích nghi? Ai là bạn, ai là thù? Thái tử ấy thực sự nghĩ gì về cô? Và liệu cô có tìm được cách trở về hiện đại, hay sẽ phải sống trọn đời trong thân phận công chúa cổ đại?

Nhưng một điều rõ ràng, cô phải sống sót. Không chỉ vì bản thân, mà còn vì sự thật rằng cuộc sống này đầy những cơ hội, những bí mật, và những mối quan hệ có thể thay đổi toàn bộ số phận. Và từ khoảnh khắc này, Lưu Tĩnh Yên biết rằng mỗi bước đi, mỗi hành động, mỗi suy nghĩ đều quan trọng hơn bao giờ hết.

Hết chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×