Lưu Tĩnh Yên thức dậy trong buổi sớm mai, ánh nắng xuyên qua rèm nhung đỏ rực, chiếu lên từng đường nét chạm trổ tinh xảo trên trần và bàn ghế. Hương trầm còn vương vấn, thoang thoảng lan tỏa khắp căn phòng, khiến cô nhận ra rằng bản thân phải cảnh giác cao độ. Ngày hôm nay hẳn sẽ không dễ dàng, vì trong cung điện, không có gì là ngẫu nhiên, mọi chi tiết đều ẩn chứa ý nghĩa.
Cô đứng dậy, đi nhẹ trên sàn gỗ, cố gắng nhấc váy một cách uyển chuyển, bước chân đều đặn, vừa giữ được dáng vừa không tạo tiếng động. Nhìn vào gương, cô thấy gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng, nhưng vẫn còn chút hoảng loạn. Nội tâm dấy lên quyết tâm: “Phải sống sót, phải học cách quan sát, phải hiểu thái tử và triều đình.”
Bữa sáng được dọn sớm. Thái tử xuất hiện như thường lệ, đứng gần cửa, ánh mắt sắc bén dõi theo từng cử chỉ. Lưu Tĩnh Yên cố gắng ăn bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác. Mỗi tiếng đũa va bát, mỗi tiếng gió thổi qua cửa sổ đều khiến cô giật mình. Anh mở lời: “Công chúa, hôm nay chúng ta sẽ đi dự buổi họp triều. Ngươi phải học cách quan sát, lắng nghe và nắm bắt tình hình.”
Cô hít sâu, giọng run run nhưng cố gắng điềm tĩnh: “Tôi… sẽ cố gắng ạ.”
Sau bữa sáng, hầu gái dẫn cô qua hành lang dài, tường chạm khắc tinh xảo, ánh sáng dịu dàng của đèn lồng đỏ chiếu lên từng đường nét hoa văn. Cung điện rộng lớn đến mức Lưu Tĩnh Yên cảm thấy choáng ngợp. Cô phải học cách cúi chào, đi bước đều, quan sát từng ánh mắt, từng cử chỉ xung quanh. Mỗi bước đi đều có thể tạo ra hiểu lầm hoặc mang đến cơ hội.
Khi đến phòng họp triều, cô bị choáng ngợp trước không gian rộng lớn, nơi các quan lớn ngồi theo thứ tự quyền lực. Một số người nhìn chằm chằm cô, ánh mắt vừa tò mò vừa nghi ngờ. Lưu Tĩnh Yên cảm giác tim mình đập mạnh, nhưng cố gắng ghi nhớ từng vị trí, từng gương mặt.
Thái tử đứng gần cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng tỏ vẻ quan sát kỹ lưỡng. Mỗi cử chỉ, mỗi động tác nhỏ đều được chú ý. Cô hiểu rằng thái tử không chỉ bảo vệ, mà còn thử thách cô, xem cô có đủ tinh thần và trí tuệ để tồn tại trong cung điện này.
Buổi họp triều bắt đầu. Tiếng các quan trình bày, tranh luận, ý kiến trái ngược khiến không khí căng thẳng. Lưu Tĩnh Yên ngồi yên, cố gắng ghi nhớ và phân tích từng chi tiết. Mỗi câu nói, mỗi biểu cảm đều có thể ẩn chứa âm mưu. Cô nhận ra rằng trong cung điện, không có gì là đơn giản, mọi chuyện đều mang lớp lang quyền lực và thủ đoạn.
Khi một quan lớn lên tiếng công kích thái tử về một dự án quân sự, ánh mắt thái tử lập tức trở nên lạnh lùng. Lưu Tĩnh Yên cảm nhận rõ sự uy quyền và sức mạnh áp đảo trong từng lời nói, từng cử chỉ. Cô học cách phân tích, đoán ý định của từng người, tự nhủ: “Mình phải hiểu được các mối quan hệ, biết ai là bạn, ai là thù.”
Sau buổi họp, thái tử dẫn cô đi dạo quanh khu vườn phía sau cung điện. Vườn lan tím nở rộ, ao cá trong vắt, cây cảnh được cắt tỉa tinh xảo. Một vài cung phi đi qua, cúi chào lễ phép, ánh mắt dò xét. Lưu Tĩnh Yên học cách quan sát và điều chỉnh hành vi, vừa tránh sai sót vừa thu thập thông tin.
Khi đi đến một khu hành lang vắng, cô nghe thấy tiếng thì thầm nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền. Nhìn quanh, không thấy ai, nhưng cảm giác như có người đang theo dõi. Cô hít sâu, cố gắng tỉnh táo, tự nhủ: “Trong cung điện, đôi khi một âm thanh nhỏ cũng có thể là tín hiệu cảnh báo.”
Chiều đến, cô được dẫn đến phòng học cung điện. Một vị quan già đứng chờ, nghiêm nghị: “Công chúa, hôm nay chúng ta sẽ học cách đối phó với âm mưu cung đình. Biết khi nào nên im lặng, khi nào nên nói, khi nào hành động.”
Lưu Tĩnh Yên gật đầu, cảm giác tim đập mạnh nhưng ánh mắt kiên quyết. Mỗi bài học đều mang tính sống còn. Cô nhận ra rằng trí tuệ, sự quan sát, khả năng phán đoán là chìa khóa để tồn tại.
Buổi tối, bữa ăn được dọn trong căn phòng sang trọng, ánh nến lung linh chiếu lên bàn ghế chạm trổ tinh xảo. Thái tử ngồi đối diện, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng tỏ vẻ quan sát kỹ. Mỗi câu nói, mỗi cử chỉ của Lưu Tĩnh Yên đều được ghi nhận.
Anh mở lời: “Công chúa, ngươi đang học rất nhanh, nhưng đừng quên rằng trong cung, sự sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả lớn.”
Cô hơi nhăn mặt, vừa cười vừa nói: “Tôi sẽ cẩn thận ạ.”
Sau bữa tối, Lưu Tĩnh Yên ngồi viết nhật ký, ghi lại tất cả quan sát trong ngày: thái tử, cung phi, thị vệ, từng vị trí, âm thanh, ánh sáng, từng chi tiết nhỏ. Mỗi điều nhỏ có thể là chìa khóa sống sót và chiến lược trong cung.
Khi màn đêm buông xuống, cô nhìn ra cửa sổ, thấy ánh trăng phản chiếu trên ao cá, vườn lan tím nở rộ. Cô thầm nhủ: “Ngày hôm nay là một thử thách mới, nhưng mình đã học được nhiều. Phải tỉnh táo, kiên cường và linh hoạt.”
Trong đêm, một tiếng động lạ vang lên trong hành lang. Không phải thái tử hay hầu gái quen thuộc, mà là bước chân nhẹ nhưng đầy uy quyền. Lưu Tĩnh Yên nín thở, cảm giác như có người đang theo dõi. Cô biết rằng âm mưu trong cung điện đang diễn ra, và mình phải chuẩn bị để đối phó.
Cô nằm trên giường, mắt mở to, suy nghĩ về mọi chuyện xảy ra: thái tử, các cung phi, thị vệ, âm mưu, từng chi tiết trong cung điện. Cô nhận ra rằng để sống sót, không chỉ cần khôn ngoan, mà còn cần can đảm, linh hoạt và khả năng quan sát tuyệt vời.
Và ánh mắt lạnh lùng của thái tử vẫn hiện lên trong trí nhớ cô, nhắc nhở rằng đây mới chỉ là bước khởi đầu của một hành trình đầy thử thách, lãng mạn và bí ẩn, nơi mà mỗi bước đi, mỗi lời nói, mỗi ánh mắt đều quan trọng đến mức sống còn.
Hết chương 4.