Lưu Tĩnh Yên thức dậy vào buổi sớm mai với cảm giác vừa quen vừa lạ. Ánh nắng sớm xuyên qua rèm nhung đỏ rực, chiếu lên từng chi tiết chạm trổ tinh xảo trên trần nhà và bàn ghế gỗ quý. Hương trầm còn vương vấn, thoang thoảng lan tỏa trong không khí, khiến cô nhận ra rằng dù đã qua một đêm, bản thân vẫn phải giữ tinh thần cảnh giác.
Trong lòng, cô tự nhủ: “Ngày đầu tiên đã qua. Ngày hôm nay phải học cách hiểu cung điện, hiểu con người trong đó, và hiểu thái tử.” Cô đứng dậy, bước nhẹ trên sàn gỗ, cảm nhận từng rung động nhỏ của từng thanh sàn dưới chân. Từng bước đi uyển chuyển, từng cái cúi đầu lễ phép, tất cả đều phải hoàn hảo, nếu không sẽ tạo ra hiểu lầm khó lường trong cung.
Bữa sáng được dọn sớm. Lưu Tĩnh Yên ngồi xuống, cố gắng ăn một cách bình thường, nhưng mỗi tiếng bát va đũa, tiếng gió thổi qua cửa sổ đều khiến cô giật mình. Thái tử lại xuất hiện, ánh mắt sắc bén dõi theo từng hành động. Cô cố gắng nhai chậm, giữ dáng vẻ bình tĩnh, nhưng tâm trí không ngừng tính toán: liệu anh đang đánh giá, thử thách, hay chỉ đơn giản là quan sát?
“Công chúa,” thái tử mở lời, giọng trầm, uy quyền, “hôm nay ngươi sẽ đi học lễ nghi cung đình. Ngươi có sẵn sàng chưa?”
Lưu Tĩnh Yên hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi… sẵn sàng ạ.”
Anh gật nhẹ, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng dường như có chút tò mò. Cô cảm giác tim mình đập nhanh hơn, vừa lo sợ vừa hứng thú với thử thách mới.
Ngay sau bữa sáng, hầu gái dẫn cô đi qua các hành lang dài, tường chạm khắc tinh xảo, ánh sáng dịu dàng của đèn lồng đỏ chiếu lên từng đường nét hoa văn. Cung điện rộng lớn đến mức Lưu Tĩnh Yên cảm thấy choáng ngợp. Cô phải học cách nhấc váy, đi bước đều, cúi chào các cung phi, thị vệ đi ngang, học cách lắng nghe và quan sát từng ánh mắt, từng cử chỉ.
Khi bước vào phòng lễ nghi, một vị quan già đứng chờ, ánh mắt nghiêm nghị: “Công chúa, hôm nay chúng ta sẽ học cách ứng xử trước triều đình, biết khi nào nên nói, khi nào nên im lặng, biết cách cúi đầu đúng cách.”
Cô gật đầu, hít sâu, cố ghi nhớ từng chi tiết. Mọi động tác đều phải hoàn hảo, vì chỉ một sai sót nhỏ cũng có thể khiến bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm. Thái tử đứng gần cửa, ánh mắt quan sát, khiến cô cảm thấy như đang bị soi từng bước đi, từng hơi thở.
Cả buổi sáng trôi qua với những bài học nghiêm khắc. Lưu Tĩnh Yên học cách cúi chào đúng cách, cách ngồi, cách sử dụng tay khi cầm bát, cầm quạt, cách nói chuyện uyển chuyển nhưng vẫn giữ quyền uy. Mỗi cử chỉ đều được quan sát kỹ lưỡng, vừa là thử thách vừa là cơ hội học hỏi.
Khi buổi học kết thúc, cô được dẫn đi tham quan khu vườn phía sau cung điện. Vườn lan tím, ao cá, cây cảnh cắt tỉa tinh xảo, tất cả đều tĩnh lặng nhưng đầy sức sống. Một vài cung phi đi qua, cúi chào lễ phép, ánh mắt nghi ngờ. Cô nhận ra rằng mọi hành động, mọi ánh mắt đều có thể mang ý nghĩa, và hiểu được điều đó là sống sót.
Trong khi đi dạo, một cung phi trẻ tuổi tiến lại gần, nhíu mày: “Công chúa, sao lại đi ra ngoài khi chưa được phép?”
Cô hít sâu, cố gắng bình tĩnh: “Tôi chỉ đi dạo một chút, không có ý gì sai.”
Thái tử từ xa đi tới, giọng lạnh: “Công chúa, nơi này không phải để tự do. Một bước sai cũng có thể gây hiểu lầm.”
Lưu Tĩnh Yên cảm thấy vừa sợ vừa tò mò. Anh như bức tường lạnh lùng, vừa bảo vệ vừa thử thách cô. Cô nhận ra rằng thái tử không chỉ là một người quyền lực, mà còn là một nhân tố quan trọng để hiểu rõ triều đình, các cung phi, thị vệ và các mưu mô.
Buổi chiều, khi trở về phòng, cô ngồi trước gương, nhìn vào gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng ngời nhưng vẫn còn chút hoảng loạn. Nội tâm trỗi dậy quyết tâm: “Phải sống sót, phải học cách ứng biến, phải hiểu thái tử và triều đình.”
Cô dành buổi chiều quan sát cung điện: vị trí phòng, hành lang, thang gỗ, cách cung phi di chuyển, cách thị vệ tuần tra. Mỗi chi tiết đều quan trọng, là chìa khóa để sống sót trong thế giới cổ đại.
Buổi tối, bữa ăn được dọn trong căn phòng sang trọng, ánh nến lung linh chiếu lên từng đường nét chạm trổ trên bàn ghế. Thái tử ngồi đối diện, ánh mắt lạnh lùng nhưng lộ vẻ quan sát kỹ lưỡng. Mỗi câu nói, mỗi cử chỉ của Lưu Tĩnh Yên đều được chú ý.
“Công chúa, ngươi không nên ăn quá nhanh,” anh nhắc, giọng trầm, uy quyền nhưng không hằn học.
Cô nhăn mặt, vừa cười vừa nói: “Tôi… chỉ sợ trễ giờ thôi ạ.”
Anh nhíu mày, nhưng ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh, vừa sợ hãi vừa tò mò. Thái tử là thử thách, nhưng cũng là người giúp cô hiểu triều đình.
Sau bữa tối, Lưu Tĩnh Yên ngồi trước bàn học, ghi chép những quan sát trong ngày: cung phi di chuyển, thái tử quan sát, từng vị trí đèn nến, hương thơm, tiếng động. Mỗi chi tiết có thể là chìa khóa sống sót.
Khi màn đêm buông xuống, cô nhìn ra cửa sổ, thấy ánh trăng phản chiếu trên ao cá, vườn lan tím nở rộ, ánh sáng lung linh chiếu lên từng đường nét cung điện. Cô thầm nhủ: “Ngày đầu tiên đã qua… nhưng cuộc sống thật sự mới chỉ bắt đầu. Nếu không thích nghi, không hiểu thái tử và triều đình, mình sẽ không sống sót được. Phải tỉnh táo, phải quan sát, phải kiên cường.”
Lưu Tĩnh Yên cảm nhận nhịp tim hòa với nhịp thở của cung điện, từng cử động nhỏ đều in hằn trong trí nhớ. Cô vừa sợ hãi, vừa tò mò, vừa quyết tâm. Ánh mắt lạnh lùng của thái tử vẫn hiện lên trong tâm trí, nhắc nhở cô rằng cuộc sống mới sẽ thử thách trí tuệ, cảm xúc và lòng can đảm.
Trong đêm, cô nghe thấy tiếng bước chân lạ trong hành lang. Không phải thái tử hay hầu gái quen thuộc, mà là một âm thanh nhẹ, nhưng đầy uy quyền. Lưu Tĩnh Yên nín thở, dõi mắt ra phía cửa, cảm giác như có người đang quan sát, theo dõi từng hành động của mình. Cô biết rằng không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, bởi trong cung điện, đôi khi một hành động nhỏ cũng có thể tạo ra hậu quả lớn.
Đêm đó, Lưu Tĩnh Yên không ngủ yên. Cô suy nghĩ về những điều đã xảy ra trong ngày, về thái tử, về cung phi, về thị vệ, về từng chi tiết trong cung điện mà cô đã ghi nhớ. Cô hiểu rằng để sống sót, không chỉ cần khôn ngoan, mà còn cần can đảm, linh hoạt, và khả năng quan sát tuyệt vời.
Và trong khoảnh khắc tĩnh lặng của đêm, ánh mắt của thái tử vẫn hiện lên trong trí nhớ cô, nhắc nhở rằng đây mới chỉ là bước khởi đầu của một hành trình đầy thử thách, lãng mạn và bí ẩn, nơi mà mỗi bước đi, mỗi lời nói, mỗi ánh mắt đều quan trọng đến mức sống còn.
Hết chương 3.