Bầu trời buổi sớm trong cung điện nhuốm màu hồng nhạt, ánh nắng chiếu xuyên qua rèm nhung đỏ, tạo nên những vệt sáng trên sàn gỗ chạm trổ tinh xảo. Lưu Tĩnh Yên tỉnh dậy, mắt còn lờ mờ nhưng trong lòng đã dấy lên cảm giác báo hiệu một ngày không bình yên. Hương trầm còn vương vấn, khiến cô nhận ra rằng mọi thứ trong cung đều không đơn giản, và hôm nay sẽ là ngày thử thách nghiêm trọng nhất từ trước đến giờ.
Cô đứng dậy, nhấc váy nhẹ nhàng, đi trên sàn gỗ như một con mèo, cố gắng giữ dáng thanh thoát và không tạo ra tiếng động. Nhìn vào gương, cô thấy gương mặt thanh tú, đôi mắt sáng ngời nhưng vẫn còn chút lo lắng. Cô tự nhủ: “Phải sống sót, phải quan sát kỹ, phải hiểu thái tử và triều đình, và phải thích nghi với mọi tình huống.”
Bữa sáng được dọn sớm. Thái tử xuất hiện như thường lệ, đứng gần cửa, ánh mắt sắc bén dõi theo từng cử chỉ của cô. Lưu Tĩnh Yên cố gắng ăn bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác. Anh mở lời, giọng lạnh lùng nhưng uy quyền: “Công chúa, hôm nay sẽ có những thử thách mà ngươi phải đối mặt trực tiếp. Hãy quan sát kỹ và học hỏi.”
Cô hít sâu, cố gắng điềm tĩnh: “Tôi… sẽ cố gắng ạ.”
Sau bữa sáng, hầu gái dẫn cô đi qua hành lang dài, tường chạm khắc tinh xảo, ánh sáng xuyên qua cửa sổ tạo những vệt sáng lung linh trên từng đường nét hoa văn. Cung điện rộng lớn khiến Lưu Tĩnh Yên cảm thấy vừa choáng ngợp vừa hồi hộp. Cô học cách cúi chào, đi bước đều, quan sát từng ánh mắt, từng cử chỉ. Mỗi bước đi đều mang ý nghĩa, có thể mở ra cơ hội hoặc đưa cô đến rủi ro.
Buổi sáng, cô được dẫn đến phòng học, nơi các quan già hướng dẫn cách nhận diện mưu mô và phân tích âm mưu phe cánh trong cung. Vị quan già nghiêm nghị nói: “Công chúa, hôm nay ngươi sẽ học cách phân tích chiến lược, đọc ý đồ và dự đoán hành động của những người xung quanh. Đây là kiến thức sống còn.”
Cô gật đầu, cảm giác tim đập mạnh nhưng ánh mắt kiên quyết. Mỗi câu nói, ánh mắt, cử chỉ đều phải ghi nhớ. Cô học cách nhận diện dấu hiệu mâu thuẫn, giả dối, và tự nhủ: “Phải quan sát kỹ, vì trong cung điện, một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến nguy hiểm.”
Buổi trưa, thái tử dẫn cô đi dạo quanh khu vườn phía sau cung điện. Vườn lan tím nở rộ, ao cá trong vắt, cây cảnh được cắt tỉa tinh xảo. Một vài cung phi đi qua, cúi chào lễ phép, ánh mắt dò xét. Lưu Tĩnh Yên học cách quan sát, điều chỉnh hành vi, vừa tránh sai sót vừa thu thập thông tin quan trọng.
Trên đường đi, thái tử mở lời: “Công chúa, hôm nay ngươi sẽ trực tiếp đối mặt với nguy cơ. Hãy giữ bình tĩnh và quan sát thật kỹ. Cảm xúc không được chi phối quyết định.”
Cô cảm giác tim đập mạnh, vừa lo sợ vừa tò mò. Ánh mắt anh lạnh lùng nhưng uy quyền, khiến cô nhận ra rằng thái tử không chỉ là thử thách, mà còn là người dẫn đường, người có thể giúp cô hiểu rõ triều đình và cung điện.
Buổi chiều, họ đến một căn phòng bí mật, nơi các phe cánh trong cung thường họp bàn. Những âm mưu thầm lặng, những kế hoạch tinh vi, những toan tính căng thẳng diễn ra trước mắt cô. Lưu Tĩnh Yên ngồi yên, quan sát từng chi tiết, từng cử chỉ, từng ánh mắt. Cô học cách đọc biểu cảm, ngôn ngữ cơ thể, phân tích ai là đồng minh, ai là kẻ thù.
Một cung phi trẻ tiến lại gần, nói thầm với thái tử điều gì đó. Lưu Tĩnh Yên cảm nhận sự căng thẳng, từng chi tiết nhỏ đều có thể là tín hiệu cảnh báo. Thái tử khẽ nhíu mày, ánh mắt vẫn quan sát cô, như để đo khả năng phân tích và phán đoán của cô.
Khi trở về phòng, cô ngồi trước bàn học, ghi chép tất cả: thái tử, cung phi, thị vệ, từng chi tiết, âm thanh, ánh sáng, lời nói. Mỗi điều nhỏ đều có thể trở thành chiến lược sống còn. Nội tâm cô dấy lên quyết tâm: “Phải sống sót, phải học cách đối phó với âm mưu, phải hiểu rõ thái tử và triều đình.”
Buổi tối, bữa ăn được dọn trong phòng sang trọng, ánh nến lung linh chiếu lên bàn ghế chạm trổ tinh xảo. Thái tử ngồi đối diện, ánh mắt lạnh lùng nhưng quan sát kỹ lưỡng. Anh mở lời: “Công chúa, hôm nay ngươi đã chứng kiến trực tiếp những âm mưu căng thẳng nhất. Trí tuệ thôi chưa đủ; linh hoạt và cảnh giác là quan trọng nhất.”
Cô hơi nhăn mặt, vừa cười vừa nói: “Tôi sẽ cẩn thận, không để sai lầm nữa.”
Khi ăn, thái tử nghiêm nghị: “Ngươi đã cảm nhận được nguy cơ chưa? Hãy nhớ, trong cung, không ai hoàn toàn tin cậy.”
Câu nói khiến Lưu Tĩnh Yên giật mình. Cô nhận ra rằng âm mưu trong cung điện không còn là lý thuyết, mà đã trở thành thực tế sống còn. Cô cần nhanh nhạy, tinh mắt, biết lựa chọn đúng thời điểm và phản ứng phù hợp.
Sau bữa tối, cô quay lại phòng, ngồi trước cửa sổ nhìn ra khu vườn trăng sáng, ao cá trong vắt, vườn lan tím nở rộ. Nội tâm cô dấy lên quyết tâm: “Phải sống sót, phải học cách quan sát, phân tích, hiểu người, hiểu triều đình, và thích nghi.”
Trong đêm, tiếng bước chân lạ vang lên hành lang. Không phải thái tử hay hầu gái quen thuộc, mà là âm thanh uy quyền, khiến cô nín thở. Cô biết rằng nguy cơ đã đến gần, và mình phải chuẩn bị để đối phó.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện bên cửa sổ. Thái tử đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhưng bảo vệ. Anh tiến lại gần, đặt tay lên vai cô: “Đêm nay không ai được phép gây hại cho ngươi. Hãy để ta lo.”
Lưu Tĩnh Yên cảm nhận sự ấm áp và an toàn lạ thường trong ánh mắt anh, trái ngược hoàn toàn với sự uy quyền thường thấy. Cô nhìn anh, lòng vừa rung động vừa cảnh giác: “Cảm ơn… nhưng tôi vẫn phải tự bảo vệ mình.”
Anh mỉm cười, ánh mắt mềm mại hơn: “Ngươi không cần lo lắng. Ta sẽ đứng sau, quan sát, và chỉ dẫn. Nhưng ngươi phải học cách tự lập.”
Cô nằm trên giường, mắt mở to, suy nghĩ về thái tử, cung phi, thị vệ, âm mưu, từng chi tiết trong cung điện. Cô hiểu rằng để sống sót, không chỉ cần trí tuệ mà còn cần can đảm, linh hoạt, và khả năng quan sát tuyệt vời.
Và ánh mắt lạnh lùng nhưng bảo vệ của thái tử vẫn hiện lên trong trí nhớ cô, nhắc nhở rằng đây mới chỉ là bước khởi đầu của một hành trình đầy thử thách, lãng mạn và bí ẩn, nơi mà mỗi bước đi, mỗi lời nói, mỗi ánh mắt đều quan trọng đến mức sống còn.
Hết chương 8.