Đêm khuya trong cung điện, ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên những vệt sáng bạc trên sàn gỗ và bàn ghế chạm trổ tinh xảo. Lưu Tĩnh Yên ngồi bên cửa sổ, mắt mở to, ánh trăng làm lộ rõ nét thanh tú trên gương mặt. Không gian yên tĩnh nhưng trong lòng cô lại dậy lên cảm giác bất an: hôm nay sẽ là một đêm khó quên, khi âm mưu đã đến gần và nguy hiểm trực tiếp đe dọa sự sống.
Cô đứng dậy, nhấc váy nhẹ nhàng, bước chân như mèo, tránh tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Ánh mắt cô dõi ra khu vườn phía sau cung điện, nơi những bóng cây uốn lượn theo ánh trăng. Nội tâm cô trỗi dậy quyết tâm: “Phải bình tĩnh, quan sát kỹ, hiểu rõ thái tử, hiểu rõ triều đình, và chuẩn bị đối phó với mọi hiểm nguy.”
Bữa tối đã qua từ lâu, nhưng một bữa ăn nhẹ vẫn được dọn trước phòng, ánh nến lung linh chiếu lên từng chi tiết chạm trổ tinh xảo. Thái tử xuất hiện bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm, dõi theo từng cử chỉ của cô. Anh tiến lại gần, giọng trầm ấm: “Ngươi không cần phải lo sợ. Hãy để ta bảo vệ, nhưng vẫn phải học cách tự lập.”
Lưu Tĩnh Yên nhíu mày, lòng vừa yên tâm vừa cảnh giác: “Cảm ơn, nhưng tôi vẫn phải tự bảo vệ mình. Không thể chỉ dựa vào ngươi.”
Anh mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng hiếm hoi: “Ngươi thông minh. Chính vì vậy, ta mới tin ngươi có thể sống sót giữa âm mưu này.”
Tiếng bước chân vang lên trên hành lang. Cô biết rằng nguy cơ đã đến gần. Một bóng người lướt qua cửa sổ, nhanh và lặng lẽ. Lưu Tĩnh Yên nín thở, tim đập mạnh. Thái tử đứng cạnh, tay đặt lên vai cô, ánh mắt bảo vệ và cảnh giác cùng lúc.
Cả hai âm thầm bước xuống hành lang, từng bước chân như hoà nhịp với nhịp tim. Ánh sáng đèn lồng chiếu lên những đường nét chạm trổ tinh xảo, tạo nên những bóng dài và uốn lượn. Mỗi bước đi đều nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội để quan sát và đối phó.
Khi đến một hành lang phía Tây, nơi ít người qua lại, một nhóm cung phi cũ tiến lại gần, ánh mắt dò xét và giọng nói thầm thì đầy ác ý. Lưu Tĩnh Yên nhíu mày, nhận ra âm mưu đang sắp sửa bùng phát. Cô biết rằng nếu sơ suất, nguy hiểm sẽ trực tiếp ập đến.
Thái tử đứng trước cô, ánh mắt lạnh lùng, bảo vệ cô: “Đừng sợ, đứng sau ta, giữ bình tĩnh. Ta sẽ xử lý những kẻ dám gây hại.”
Những cung phi tiến gần hơn, nhưng thái tử chỉ khẽ ra hiệu, và thị vệ bí mật xuất hiện từ bóng tối. Ánh sáng lồng đèn chiếu lên, lộ ra từng nét mặt căng thẳng của kẻ đối diện. Lưu Tĩnh Yên cảm nhận sự căng thẳng đến nghẹt thở, từng chi tiết đều quan trọng để sống sót.
Một cung phi trẻ tiến lên, giọng mỉa mai: “Ngươi, công chúa, không biết chừng sẽ hối hận khi bước chân vào cung điện này.”
Lưu Tĩnh Yên cố gắng giữ bình tĩnh, giọng run run nhưng điềm tĩnh: “Tôi không sợ, vì tôi biết mình phải cẩn trọng và quan sát.”
Thái tử nhíu mày, ánh mắt sắc bén như dao: “Ngươi dám đe dọa công chúa? Ngươi sẽ phải trả giá.”
Một trận cãi vã ngắn diễn ra, nhưng thái tử cùng thị vệ áp sát, uy quyền tràn ngập khiến những cung phi kia không dám tiến thêm bước nào. Lưu Tĩnh Yên cảm giác tim đập mạnh, vừa lo sợ vừa tin tưởng vào sự bảo vệ của anh.
Sau khi âm mưu bị ngăn chặn tạm thời, họ quay về phòng. Thái tử đứng ngoài cửa sổ, ánh mắt vẫn dõi theo từng chuyển động trong cung. Cô cảm nhận được sự bảo vệ kiên quyết và lòng quan tâm lặng lẽ, khác hẳn sự lạnh lùng thường ngày.
Ngồi trước bàn học, Lưu Tĩnh Yên ghi chép tất cả: thái tử, cung phi, thị vệ, từng chi tiết, âm thanh, ánh sáng, lời nói. Mỗi điều nhỏ đều có thể trở thành chiến lược sống còn. Nội tâm cô dấy lên quyết tâm mạnh mẽ: “Phải sống sót, phải học cách quan sát, phân tích, hiểu người, hiểu triều đình, và thích nghi.”
Trong đêm, ánh mắt lạnh lùng nhưng bảo vệ của thái tử vẫn hiện lên trong trí nhớ cô. Cô nhận ra rằng mối quan hệ giữa hai người đã bắt đầu thay đổi: từ sự thận trọng và cảnh giác, giờ đây bắt đầu nảy sinh niềm tin và sự gắn kết lặng lẽ.
Những ngày tiếp theo, Lưu Tĩnh Yên tiếp tục học hỏi chiến lược cung đình, đối phó âm mưu, và rèn luyện khả năng quan sát. Thái tử vẫn luôn lặng lẽ bảo vệ, nhưng không can thiệp trực tiếp quá nhiều, khiến cô vừa cảm thấy an toàn vừa phải tự lập.
Cô nhận ra rằng để tồn tại trong cung điện, không chỉ cần trí tuệ mà còn cần lòng dũng cảm, sự nhanh nhạy, và khả năng phân tích tuyệt vời. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ, mỗi lời nói đều là manh mối quý giá để sống sót và đối phó với âm mưu.
Và ánh mắt của thái tử, lạnh lùng nhưng bảo vệ, vẫn ám ảnh cô, nhắc nhở rằng đây mới chỉ là bước khởi đầu của một hành trình đầy thử thách, lãng mạn và bí ẩn, nơi mà mỗi bước đi, mỗi lời nói, mỗi ánh mắt đều quyết định sự sống còn và vận mệnh của cô trong cung điện.
Hết chương 9.