trùng sinh trong thân kẻ thù

Chương 1: Người Trong Gương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùi nước hoa hổ phách lan khắp căn phòng, nồng nàn mà lạnh lẽo.

Linh Nhi giật mình tỉnh dậy giữa một căn phòng xa hoa đến nghẹt thở — trần nhà khảm pha lê, rèm cửa màu rượu vang, gối gấm mềm mịn dưới làn da. Nơi này, rõ ràng không phải nhà cô. Càng không phải nơi cô đã chết.

Cô khẽ thở, mùi máu tưởng chừng vẫn còn vương trong cổ họng. Hình ảnh cuối cùng trước khi tắt thở vụt qua tâm trí: ánh mắt vô cảm của người đàn ông mà cô yêu, và nụ cười chiến thắng của người phụ nữ đã đẩy cô vào địa ngục.

Cô chết rồi. Rõ ràng là vậy.

Nhưng tại sao… cô vẫn còn ở đây?

Một luồng ánh sáng phản chiếu từ chiếc gương lớn đối diện giường khiến Linh Nhi vô thức nhìn lên. Cô chết lặng.

Trong gương, phản chiếu không phải là khuôn mặt quen thuộc mà cô vẫn từng thấy suốt hai mươi ba năm qua. Người phụ nữ trong gương có mái tóc đen óng, đôi môi đỏ mọng và ánh mắt kiêu ngạo đến mức làm người ta vừa sợ vừa ghét. Khuôn mặt ấy — dù cách một lớp gương — khiến tim cô đập loạn, bởi cô nhận ra nó ngay lập tức.

Vũ Thanh An.

Tên đó bật ra khỏi miệng Linh Nhi như một lời nguyền. Người đã khiến cô mất tất cả, kẻ đã cướp người cô yêu, phản bội cô, rồi thản nhiên nhìn cô chết.

Mà bây giờ... cô lại đang ở trong thân thể của Vũ Thanh An.

Hơi thở Linh Nhi dồn dập. Cô vội bò dậy, nhìn quanh. Bàn trang điểm phủ đầy mỹ phẩm cao cấp, tủ quần áo xếp đầy váy đầm hàng hiệu. Bên cạnh là một chiếc điện thoại mới tinh, màn hình khóa là ảnh của Vũ Thanh An trong một buổi tiệc rượu sang trọng, nụ cười yêu kiều và giả tạo.

Cô vươn tay, chạm nhẹ lên làn da mình — thật. Ấm, mềm, sống động.

“Không thể nào…” cô thì thầm, giọng run rẩy. “Mình… xuyên không sao?”

Không, chính xác hơn là — trùng sinh trong thân xác kẻ thù.

Khi ý nghĩ đó lóe lên, Linh Nhi đứng không vững, phải vịn vào bàn. Toàn thân cô run như cánh lá. Nửa hoảng sợ, nửa… hưng phấn. Trời ơi, phải chăng ông trời thương hại cô, cho cô cơ hội sống lại? Nhưng tại sao lại trong thân xác của người mà cô hận nhất?

Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.

“Tiểu thư, cô đã tỉnh chưa? Phu nhân muốn gặp cô ở phòng ăn.”

Giọng một người hầu gái vang lên, nhẹ nhàng mà cung kính. Linh Nhi giật mình, tim đập mạnh. Cô chưa biết nên xưng hô thế nào, nhưng bản năng thôi thúc cô bình tĩnh lại.

“Ta… biết rồi.” – Cô đáp, giọng trầm thấp, cố bắt chước dáng nói lạnh nhạt mà cô từng nghe từ chính Vũ Thanh An trong kiếp trước.

Cửa khép lại. Linh Nhi bước đến gương, nhìn sâu vào đôi mắt trong đó. Ánh nhìn kia phản chiếu một người lạ, nhưng linh hồn bên trong là cô — kẻ đã từng bị phản bội, từng chết trong tủi nhục.

Nếu ông trời đã cho cô sống lại, cô sẽ không để ai giẫm lên mình thêm một lần nào nữa.

Phòng ăn ở tầng dưới rực sáng ánh đèn pha lê. Người phụ nữ ngồi ở đầu bàn — gương mặt được trang điểm kỹ càng, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt lạnh như băng — chính là bà Vũ, mẹ của thân xác này.

“Thanh An, con lại dậy muộn. Con biết hôm nay có buổi tiệc ra mắt của Hạ thị không?” – Giọng bà ta êm ái mà sắc bén.

Hạ thị. Cái tên đó khiến Linh Nhi khựng lại. Hạ — chẳng phải là Hạ Hựu Cẩn sao? Tổng giám đốc Hạ Thị, người đàn ông mà cô từng yêu đến khắc cốt ghi tâm… và cũng là người đã vô tình đẩy cô đến cái chết.

Máu trong người cô như đông lại.

Bà Vũ không để ý, vẫn tiếp tục nói:

“Buổi tối nay con sẽ đi cùng ta. Con và Hạ tổng hợp tác lần này, nếu thuận lợi, không chỉ công ty ta mà cả danh tiếng của con cũng sẽ lên cao. Con phải cư xử cho đúng mực.”

“Vâng.” – Linh Nhi đáp tự động, giọng khẽ khàn. Cô cúi đầu, giấu đi ánh mắt phức tạp.

Trở lại phòng, cô đóng cửa thật chặt. Cả người như sụp xuống, nhưng trong đáy mắt, ngọn lửa nhỏ đã bùng lên — Hạ Hựu Cẩn. Cô chưa bao giờ quên gương mặt đó: đôi mắt sâu, nụ cười dịu dàng nhưng lạnh lẽo, bàn tay từng siết lấy cô rồi buông ra khi cô cần nhất.

Kiếp này, cô sẽ gặp lại anh.

Nhưng không phải với tư cách là Linh Nhi yếu đuối năm xưa.

Mà là Vũ Thanh An, người phụ nữ anh từng khinh miệt.

Buổi tối, biệt thự Hạ Thị rực sáng đèn. Dưới ánh đèn vàng, những người phụ nữ khoác váy dạ hội lộng lẫy, mỉm cười giả tạo trong tiếng chúc tụng. Linh Nhi — à không, Vũ Thanh An — bước xuống từ chiếc xe sang màu bạc. Váy dạ hội đỏ rực ôm sát thân hình, mái tóc đen buông lơi trên vai, từng bước đi đều toát ra khí chất lạnh lùng kiêu ngạo.

Những ánh mắt dõi theo cô — nửa ngưỡng mộ, nửa dè chừng. Cô cảm thấy từng tia nhìn đó như lưỡi dao, nhưng vẫn giữ dáng vẻ tự tin. Trong lòng, mọi thứ cuộn lên hỗn độn. Cô đang mang thân xác của kẻ từng khiến cô chết. Và cô sắp gặp lại người đàn ông đã giết chết tình yêu của cô.

Tiếng nhạc vang lên. Khi cô bước qua cửa, ánh mắt đầu tiên cô bắt gặp — là anh.

Hạ Hựu Cẩn đứng ở trung tâm sảnh, bộ vest đen cắt may hoàn hảo, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm. Khi ánh mắt anh chạm vào cô, thế giới dường như ngừng lại. Một tia sáng lóe lên trong mắt anh — ngạc nhiên? Thắc mắc? Hay là ký ức của một linh hồn nào đó?

Cô không biết. Chỉ biết tim mình đau thắt.

Hạ Hựu Cẩn tiến lại gần, giọng anh trầm thấp:

“Vũ tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Giọng nói quen thuộc ấy như dao cắt vào tim. Linh Nhi cố gắng nở nụ cười, nụ cười của một người đàn bà từng được dạy cách che giấu mọi cảm xúc.

“Đúng vậy, Hạ tổng.” – Cô đáp, bình tĩnh. “Rất hân hạnh được gặp lại.”

“Cô thay đổi nhiều.” – Anh nói, mắt nhìn cô sâu thẳm.

“Phải không?” – Cô nghiêng đầu, cười nhẹ. “Có lẽ tôi học được cách sống sót trong thế giới này.”

Anh không đáp, chỉ nhìn cô thêm một thoáng, rồi chuyển hướng sang người khác. Nhưng trong ánh mắt lạnh lẽo ấy, Linh Nhi thấy một chút gì đó… khác lạ. Có thể là tò mò. Có thể là cảm giác quen thuộc mà anh không thể gọi tên.

Cô quay đi, nụ cười nhạt dần.

“Đừng lo, Hạ Hựu Cẩn.” – Cô thầm nghĩ. – “Kiếp này, chính tôi sẽ khiến anh phải nhớ tên tôi… bằng máu và nước mắt.”

Buổi tiệc kéo dài. Linh Nhi trò chuyện, nâng ly, cười đúng lúc. Tất cả những gì cô làm đều hoàn hảo — như một kẻ từng sống trong giả dối. Nhưng trong ánh đèn pha lê rực rỡ, cô vẫn cảm thấy một cái nhìn bám chặt vào mình từ phía xa.

Hạ Hựu Cẩn không nói thêm lời nào, nhưng ánh mắt anh dường như luôn dõi theo cô. Giống như anh đang cố tìm lại điều gì đó đã mất.

Cô biết, anh không thể nhận ra cô. Linh Nhi đã chết.

Nhưng Vũ Thanh An — kẻ đang sống — sẽ khiến anh phải trả giá.

Khi tiệc tan, cô ra ngoài ban công hít thở. Gió đêm lạnh buốt lướt qua da. Phía sau, có tiếng bước chân chậm rãi.

“Cô không giống như trước.” – Giọng anh vang lên, trầm ấm nhưng sắc bén.

Linh Nhi quay lại. Ánh mắt cô và anh chạm nhau dưới ánh đèn mờ. Trong đôi mắt sâu của Hạ Hựu Cẩn, có một thoáng gì đó mềm mại.

Cô mỉm cười. “Có lẽ… con người sẽ khác khi biết mình từng suýt chết.”

Anh nhíu mày. “Câu nói này… cô nghe ở đâu rồi thì phải.”

Linh Nhi khẽ khựng lại. Đó là câu cô từng nói với anh trong kiếp trước — ngay trước khi anh quay lưng. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng cô.

“Có lẽ là trùng hợp.” – Cô mỉm cười, rồi quay đi.

Anh không giữ cô lại. Nhưng khi cô bước đi, Linh Nhi cảm nhận rõ ràng: ánh mắt anh vẫn dõi theo mình — lặng lẽ, sâu sắc và nguy hiểm.

Đêm ấy, khi về đến phòng, Linh Nhi soi gương lần nữa. Ánh sáng mờ phản chiếu khuôn mặt hoàn mỹ của kẻ thù, và đôi mắt đầy toan tính của chính cô.

“Vũ Thanh An, ngươi đã cướp đi tất cả của ta.” – Cô nói khẽ, giọng lạnh như băng. – “Giờ ta sẽ sống thay ngươi. Và ta sẽ khiến cả thế giới này phải quỳ xuống dưới chân ta.”

Trong gương, nụ cười của cô phản chiếu — vừa đẹp, vừa đáng sợ.

Linh Nhi biết, trò chơi đã bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×