trùng sinh trong thân kẻ thù

Chương 2: Bóng Ma Trong Quá Khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng sau bữa tiệc, ánh nắng len qua tấm rèm nhung đỏ, rọi lên khuôn mặt trắng mịn của Linh Nhi. Cô mở mắt, trong một thoáng chốc vẫn chưa quen với ánh sáng chói lọi — và với cơ thể không phải của mình.

Cô ngồi dậy, lưng áo ngủ trễ xuống, để lộ bờ vai gợi cảm. Thân thể này… quá hoàn hảo. Dáng người, làn da, từng đường cong đều như được tạc ra để mê hoặc đàn ông. Thảo nào Hạ Hựu Cẩn từng bị cuốn lấy người phụ nữ này, dù anh ta luôn miệng nói rằng ghét những kẻ giả tạo.

Cô mím môi, nụ cười nhạt hiện lên.

“Anh thích kiểu phụ nữ như thế này sao, Hựu Cẩn?”

Cô bước đến bàn trang điểm, mở điện thoại. Màn hình hiện lên hàng loạt tin nhắn:

Lâm Kỳ: “An, hôm qua cậu gây sốc thật đấy. Hạ tổng cứ nhìn cậu mãi.”

Lâm Kỳ: “Tớ nói rồi mà, chẳng ai cưỡng lại được Vũ Thanh An này đâu.”

Lâm Kỳ: “Hôm nay nhớ đến công ty sớm, giám đốc bảo có việc.”

Linh Nhi khẽ nhíu mày. “Công ty”… Nếu cô nhớ không lầm, Vũ Thanh An làm giám đốc sáng tạo cho Vũ Gia Group, phụ trách các dự án hợp tác với Hạ Thị. Một vị trí quyền lực — và là đòn bẩy hoàn hảo cho kế hoạch trả thù của cô.

Cô thay quần áo, chọn một bộ vest đen ôm sát cơ thể, gọn gàng mà sắc sảo. Mái tóc buộc cao, đôi mắt kẻ nhẹ, môi tô đỏ rượu. Trong gương, người phụ nữ phản chiếu có khí chất lạnh lùng, khác hẳn cô gái ngây thơ đã từng chết trong tuyệt vọng.

Trước khi rời nhà, cô nhìn vào gương thêm lần nữa.

“Linh Nhi của kiếp trước đã chết rồi. Giờ chỉ còn lại Vũ Thanh An.”

Cô khẽ nói, rồi bước ra ngoài, đôi giày cao gót vang lên từng nhịp cứng rắn.

Trụ sở Vũ Gia Group sừng sững giữa trung tâm thành phố. Khi cô bước vào, hàng loạt ánh nhìn hướng về phía cô — vừa nể sợ, vừa ngưỡng mộ. Ai cũng biết, Vũ Thanh An là con gái độc nhất của Chủ tịch Vũ, người phụ nữ xinh đẹp, tài năng nhưng cũng tàn nhẫn đến mức không ai dám động vào.

Điều trớ trêu là, trong thân xác này, Linh Nhi phải học cách trở thành chính kẻ thù của mình.

“Chào giám đốc An!” – Một vài nhân viên cúi đầu chào.

“Ừ.” – Cô chỉ gật nhẹ, cố giữ phong thái lạnh lùng mà xa cách.

Vừa vào phòng làm việc, cô thấy một người đàn ông đang đợi. Anh ta mặc vest xám, gương mặt điển trai nhưng ánh mắt sắc bén và kiêu ngạo.

“Cô đến muộn, giám đốc An.” – Anh ta nói, giọng đều đều.

Linh Nhi thoáng giật mình, rồi nhận ra: đây là Trần Duy, trợ lý thân cận của Vũ Thanh An.

“Có việc gì sao?” – Cô hỏi, cố giữ giọng tự nhiên.

“Buổi chiều, cô có cuộc họp với Hạ tổng về dự án quảng bá sản phẩm mới. Hôm qua cô đã gặp anh ta rồi, tôi nghĩ cô nên chuẩn bị kỹ.”

“Hạ tổng…” – Cô khẽ lặp lại, tim bất giác thắt lại.

“Còn một việc nữa.” – Trần Duy đặt lên bàn một xấp hồ sơ. “Đây là tài liệu về… Lâm Thi. Cô ấy đang là gương mặt đại diện cho dự án Hạ – Vũ hợp tác lần này.”

Cái tên ấy như nhát dao đâm thẳng vào tim cô.

Lâm Thi.

Cô gái năm xưa — người từng là “bạn thân” của Linh Nhi, nhưng lại là kẻ đã phản bội cô, cướp người yêu của cô, và hạ nhục cô đến chết.

Linh Nhi nắm chặt mép bàn, móng tay cắm sâu vào da thịt.

“Được. Tôi sẽ tự xem.” – Cô nói lạnh lùng.

Sau khi Trần Duy rời đi, cô mở hồ sơ.

Trong ảnh, Lâm Thi vẫn đẹp rạng rỡ như cũ — đôi mắt trong veo, nụ cười thánh thiện. Nhưng Linh Nhi biết rõ đằng sau nụ cười ấy là một con rắn.

Lần này, cô sẽ không để bị lừa nữa.

Lần này, chính cô sẽ là người khiến Lâm Thi sụp đổ.

Buổi chiều, tại phòng họp tầng 27 của Hạ Thị.

Cửa kính lớn nhìn ra toàn cảnh thành phố. Căn phòng sang trọng, lạnh lẽo và ngăn nắp — y hệt con người của chủ nhân nó.

Khi Linh Nhi bước vào, Hạ Hựu Cẩn đang đứng bên cửa sổ. Ánh sáng chiều hắt lên gương mặt anh, làm nổi bật đường viền cứng cáp và ánh mắt sâu thẳm. Anh quay lại khi nghe tiếng bước chân.

“Vũ tiểu thư.” – Giọng anh trầm, lạnh nhưng không hề xa cách.

“Hạ tổng.” – Cô gật đầu, nụ cười điềm tĩnh.

Ánh mắt hai người chạm nhau, như có vô vàn điều không nói. Trong một khoảnh khắc, cô cảm giác anh nhìn thấu tim mình.

“Cô có vẻ… khác.” – Anh khẽ nói, mắt nhìn sâu vào cô.

Cô đáp ngay, môi cong nhẹ: “Có lẽ vì tôi học được cách không để ai làm tổn thương mình nữa.”

Anh không nói gì thêm, chỉ khẽ nhíu mày — vẻ trầm ngâm.

Người phụ nữ trước mặt, rõ ràng vẫn là Vũ Thanh An, nhưng ánh mắt lại khiến anh thấy quen thuộc đến kỳ lạ. Có cái gì đó từ sâu trong tiềm thức anh… đang phản ứng.

Cuộc họp diễn ra căng thẳng. Lâm Thi ngồi ở đối diện, gương mặt trang điểm kỹ càng, giọng nói ngọt ngào đến mức giả tạo.

“Em rất vui khi được hợp tác cùng Hạ tổng và giám đốc An. Em tin rằng dự án này sẽ thành công rực rỡ.”

Linh Nhi mỉm cười. “Tôi cũng vậy. Chỉ mong mọi người làm việc bằng thực lực, không phải bằng… chiêu trò.”

Không khí trong phòng thoáng cứng lại. Lâm Thi khẽ chớp mắt, nụ cười nhạt đi một chút. Cô ta chắc chắn nhận ra ẩn ý trong lời Linh Nhi, nhưng không thể phản ứng giữa chốn đông người.

Còn Hạ Hựu Cẩn, anh nhìn cô thêm vài giây — như đang cố hiểu con người thật đằng sau khuôn mặt kia.

Khi cuộc họp kết thúc, anh giữ cô lại.

“Cô nói ‘chiêu trò’ là có ý gì?” – Anh hỏi thẳng.

“Chẳng có ý gì cả.” – Cô nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió. “Chỉ là… tôi đã học được cách phân biệt người thật lòng và kẻ giả dối. Còn anh thì sao, Hạ tổng? Anh có học được điều đó chưa?”

Ánh mắt cô sắc như dao. Trong một thoáng, anh không trả lời được. Trái tim anh khẽ rung, một cảm giác lạ lùng mà anh chưa từng biết.

Cô khẽ cúi đầu, mỉm cười. “Hẹn gặp lại.”

Rồi xoay người bước đi, để lại hương nước hoa thoảng trong không khí, lạnh mà sâu như ký ức.

Buổi tối, trong căn hộ cao tầng, Linh Nhi ngồi trước gương, ánh đèn phản chiếu gương mặt hoàn mỹ nhưng ánh mắt thấm đẫm nỗi cô độc.

Cô mở laptop, tìm kiếm tên “Hạ Hựu Cẩn” và “Lâm Thi”.

Hàng loạt tin tức hiện ra:

“Hạ tổng và diễn viên Lâm Thi – cặp đôi vàng mới của giới truyền thông?”

“Tin đồn tình cảm giữa Hạ thị và đại diện thương hiệu Vũ Gia.”

Cô bật cười, tiếng cười lạnh buốt.

Thì ra… dù cô có chết đi, hai người đó vẫn tiếp tục dính lấy nhau.

“Được thôi.” – Cô khẽ nói. – “Nếu họ muốn đóng vai tình nhân hoàn hảo, tôi sẽ là người viết lại kịch bản.”

Trên bàn, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ một số lạ:

“Tôi biết cô không phải là Vũ Thanh An thật.”

Cả người Linh Nhi cứng đờ.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, tim đập mạnh. Ai đó… biết bí mật của cô sao?

Tin nhắn thứ hai đến ngay sau đó:

“Nếu muốn biết sự thật, gặp tôi ở quán cà phê Dạ Hương, 9 giờ tối mai.”

Linh Nhi nắm chặt điện thoại. Trong gương, ánh mắt cô sắc bén như dao, đôi môi cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.

“Có vẻ trò chơi này còn thú vị hơn ta tưởng.”

Cô khẽ chạm vào gương, ánh phản chiếu rung nhẹ — như thể trong gương, người phụ nữ kia cũng đang cười cùng cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×