trùng tang liên táng

Chương 1: Ngày Rằm Của Mãn Đường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đúng mười hai giờ đêm Rằm tháng Bảy, căn biệt thự Mãn Đường không cần phải thắp một ngọn nến nào cũng sáng rõ. Ánh trăng tròn vạnh như một con mắt bạc khổng lồ, đổ xuống mái ngói âm dương phủ rêu phong, xuyên qua những hàng song cửa sổ khắc chạm tinh xảo của thế kỷ trước. Ánh sáng ấy không ấm áp, nó mang màu trắng lạnh lẽo của xương cốt, nhuộm lên mọi thứ một vẻ đẹp xa hoa nhưng chết chóc.

Mộc Lan, năm nay hai mươi lăm tuổi, không ngủ được.

Cái tên Mãn Đường—nghĩa là "đầy ắp," "viên mãn"—đã trở thành một lời chế nhạo tàn nhẫn trong suốt mười lăm năm qua. Kể từ cái chết đầu tiên của chú Ba Hồng Ân vào một đêm trăng rằm, cứ mỗi năm, sự "viên mãn" của gia tộc Hồng Lạc lại bị rút đi một thành viên. Mười lăm năm, mười lăm cái chết, đều xảy ra trong căn biệt thự rộng lớn này, không một dấu hiệu vật lộn, không một tiếng kêu cứu, chỉ có sự im lặng ghê rợn và một vẻ kinh hoàng vĩnh viễn khắc sâu trên mặt nạn nhân.

Cô nằm co ro trên chiếc giường gỗ cẩm lai rộng gấp ba lần cơ thể, cảm giác lạnh lẽo không phải đến từ nhiệt độ, mà từ những bức tường gạch dày cộp của Mãn Đường. Cô cố nhắm mắt, cố bịt tai, nhưng mọi giác quan đều bị phóng đại trong đêm rằm này. Cô nghe thấy tiếng kim đồng hồ quả lắc từ đại sảnh đập đều đặn, mỗi tiếng tích tắc như một nhát búa đóng vào quan tài. Cô ngửi thấy mùi hương trầm hương trộn lẫn với mùi ẩm mốc cũ kỹ, và cả một mùi hương thứ ba... một mùi ngọt lịm, tanh nồng, giống như sắt bị đốt cháy dưới nhiệt độ cao, mùi của thứ gì đó không nên tồn tại trong không khí.

Mộc Lan đã bị cả gia đình coi là kẻ yếu đuối, một người quá nhạy cảm, thậm chí là hơi điên loạn. Mẹ cô thường nói, "Con bé bị ám ảnh bởi những chuyện đã qua. Nó nhìn thấy ma quỷ trong hư không." Nhưng làm sao cô không bị ám ảnh được, khi cô là người duy nhất luôn thức trắng, luôn lắng nghe và luôn nhớ rõ từng chi tiết của mười lăm lần bi kịch đó?

Chỉ còn vài phút nữa là sang ngày mới. Năm nay là năm thứ mười sáu.

Mười lăm phút trước, cô vừa nghe tiếng dì Hồng Cẩm — em gái út của bố cô — trở về phòng. Dì Cẩm là người cuối cùng còn giữ được sự vui vẻ, một người phụ nữ làm nghệ thuật, luôn cố gắng phủ nhận sự tối tăm của Mãn Đường bằng những bức tranh rực rỡ và những tiếng cười lớn. Mộc Lan yêu quý Dì Cẩm. Giờ đây, chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa, Dì Cẩm sẽ là người cuối cùng nằm trong danh sách nạn nhân của thế hệ này. Hoặc không. Dì Cẩm đã sống qua rằm tháng Bảy của năm trước. Quy luật không phải là "người tiếp theo trong hàng," mà là "người được chọn."

Mộc Lan bật dậy. Cô không thể ở đây. Cảm giác thôi thúc, một thứ bản năng sinh tồn điên cuồng, buộc cô phải hành động. Cô trượt xuống sàn, chân trần chạm vào mặt gỗ lạnh buốt. Cô mặc một chiếc áo choàng lụa mỏng, bước ra hành lang tối om.

Hành lang tầng hai rộng lớn của Mãn Đường luôn là nơi lạnh nhất. Nền nhà lát bằng những viên gạch hoa văn cổ, phản chiếu ánh trăng mờ nhạt từ những ô cửa sổ cao. Mọi cửa phòng đều đóng kín, tất cả đều đang ngủ. Ngủ? Hay là đang giả vờ ngủ, cố gắng trốn tránh, cầu nguyện cho mình không phải là người được chọn?

Mộc Lan dừng lại trước căn phòng của dì Cẩm. Phòng 203. Cô đưa tay lên, định gõ. Bỗng, cô nghe thấy một âm thanh.

Không phải tiếng thét. Không phải tiếng đổ vỡ. Đó là tiếng thở dốc. Một âm thanh khò khè, gấp gáp, giống như một người vừa chạy nước rút kiệt sức, hoặc đang bị siết cổ. Âm thanh đó đột ngột bắt đầu và đột ngột kết thúc. Chỉ kéo dài không quá hai giây, nhưng đủ để lột trần sự im lặng của cả căn nhà.

Tay Mộc Lan run lên. Cô biết. Đây là cái âm thanh cô đã nghe mười lăm lần. Tiếng thở dốc của người vừa nhìn thấy Kẻ Thu Hồi.

Cô dùng toàn bộ sức lực của mình đẩy mạnh cánh cửa. Cánh cửa gỗ lim nặng nề bật mở.

Căn phòng của dì Cẩm bừa bộn như thường lệ, với các giá vẽ, tuýp màu và vải bố vương vãi. Dì Cẩm nằm trên giường, nhưng không phải trong tư thế ngủ bình thường. Dì nằm nghiêng, người hơi cong lại như đang cố tránh né thứ gì đó ở góc phòng. Hai tay dì siết chặt mép chăn đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

Nhưng điều khiến Mộc Lan đóng băng tại chỗ chính là khuôn mặt dì.

Hồng Cẩm không bị thương. Không có máu, không có dấu vết vật lộn, không có gì. Cô ấy vẫn mặc bộ đồ ngủ lụa màu xanh ngọc. Nhưng mắt dì mở to, đồng tử giãn hết cỡ, phản chiếu trần nhà thạch cao. Vẻ mặt đó không phải là đau đớn. Nó là sự kinh hoàng tuyệt đối, một thứ kinh hoàng vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của con người. Làn da mặt dì Cẩm trắng bệch, căng cứng, cơ mặt như bị đóng băng tại khoảnh khắc cuối cùng của sự nhận thức. Dường như Dì đã nhìn thấy toàn bộ sự thật, toàn bộ lời nguyền, ngay trước khi hồn lìa khỏi xác.

Mộc Lan không thể thốt ra một tiếng nào. Cô chỉ lùi lại một bước, va vào chiếc bàn nhỏ đặt lọ hoa, làm chiếc lọ đổ ụp xuống sàn, vỡ tan tành.

Tiếng vỡ đó như tiếng súng hiệu.

Chỉ vài giây sau, hành lang vang lên tiếng chân chạy rầm rập.

Bố cô, Hồng Lạc Lâm, là người đầu tiên đến. Ông là Trưởng chi thứ hai, hiện đang nắm quyền điều hành Hồng Lạc Gia. Ông ta mặc áo choàng tắm lụa dày, khuôn mặt tròn trịa và nghiêm nghị như mọi khi, nhưng đôi mắt hằn lên tia sợ hãi không thể che giấu.

"Gì vậy, Mộc Lan!?" Ông ta gắt, nhưng giọng nói run rẩy.

Ông nhìn qua vai cô vào căn phòng. Khi mắt ông chạm vào gương mặt của Dì Cẩm, cơ thể ông cứng đờ. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Mộc Lan thấy được sự sợ hãi tột cùng in hằn trên khuôn mặt Bố mình, một nỗi sợ mà chỉ những người sống trong Mãn Đường mới hiểu.

"Hồng Cẩm..." Bố cô thì thầm, rồi đột ngột, sự sợ hãi đó biến mất, thay thế bằng sự lạnh lùng tàn nhẫn của một doanh nhân. "Tim... Chắc là bệnh tim tái phát."

"Không phải!" Mộc Lan hét lên, giọng cô lạc đi. "Bố, nhìn mặt Dì đi! Bệnh tim không làm Dì có vẻ mặt đó! Đây là... đây là Nó!"

Tiếng bước chân khác vang lên. Bà Nội của Mộc Lan, người quyền lực nhất gia tộc, xuất hiện. Bà Đỗ Thị Phùng năm nay đã ngoài tám mươi, dáng người mảnh khảnh nhưng ánh mắt sắc như dao. Bà không cần nhìn vào phòng, chỉ cần nhìn khuôn mặt Mộc Lan và biểu cảm của con trai mình là bà đã hiểu.

Bà Nội không nói một lời. Bà chỉ đưa bàn tay gầy guộc ra, đặt lên vai Mộc Lan một lực ép ghê gớm.

"Về phòng. Ngay lập tức," Giọng bà Phùng trầm và lạnh, không chấp nhận bất kỳ sự phản kháng nào. "Con bé đang bị kích động. Đưa nó đi."

Ngay lúc đó, Anh Trai Mộc Lan, Hồng Lạc Bảo, và Chị Dâu Thanh Hằng cũng đến. Lạc Bảo, người thừa kế tương lai, nhìn Mộc Lan bằng ánh mắt khó chịu quen thuộc. Anh ta luôn coi cô là gánh nặng và sự yếu kém của gia đình.

"Lại là cô ta," Lạc Bảo lẩm bẩm với Thanh Hằng. "Mười lăm năm rồi mà vẫn không quen được sao? Làm ầm ĩ lên chỉ vì một cơn đau tim. Mãn Đường sắp có cuộc họp cổ đông lớn."

Anh ta bước vào phòng Dì Cẩm, thậm chí không buồn nhìn kỹ. Anh ta rút điện thoại ra, hành động một cách thực dụng đến kinh tởm.

"Alo? Anh Tín à? Là Lạc Bảo đây. Vâng. Đúng. Lại chuyện cũ. Bà tôi muốn anh đến ngay lập tức. Cần một giấy chứng tử sạch sẽ. Ghi là nhồi máu cơ tim cấp. Tuyệt đối không để rò rỉ. Lần này... làm thật kín đáo cho tôi."

Lời của Lạc Bảo như nhát dao đâm vào Mộc Lan. Giấy chứng tử sạch sẽ. Nhồi máu cơ tim cấp. Đó là cách họ đối phó với cái chết thứ mười sáu này. Phủ nhận, che đậy, và tiếp tục sống trong lớp vỏ bọc bằng vàng.

"Anh! Dì Cẩm không chết vì bệnh!" Mộc Lan lao tới, túm lấy tay áo Lạc Bảo.

Lạc Bảo hất cô ra một cách thô bạo. "Đủ rồi, Mộc Lan! Cô muốn gì? Muốn báo cảnh sát à? Muốn nói với cả thế giới là gia đình Hồng Lạc đang bị ma ám sao? Cô điên rồi! Tất cả những cái chết đều được kết luận là tự nhiên. Người cuối cùng bị kết luận là rối loạn tâm lý nặng là cô, không phải Dì Cẩm."

Mộc Lan lùi lại, nhìn cả gia đình mình. Bố cô quay lưng lại, gọi điện thoại cho luật sư. Bà Nội đứng giữa hành lang như một pho tượng đá, mắt nhìn thẳng vào phía trước, không tỏ ra cảm xúc. Thanh Hằng, chị dâu cô, vờ như đang an ủi cô nhưng lại thì thầm: "Mộc Lan, đừng làm hỏng chuyện. Chúng ta cần giữ im lặng."

Sự thật đã được xác lập ngay lập tức: Dì Cẩm chết vì đau tim. Mộc Lan bị rối loạn.

Cô cảm thấy mình bị cô lập hoàn toàn. Cô là người duy nhất nhìn thấy sự thật và là người duy nhất bị cả gia đình cố gắng dập tắt tiếng nói.

"Nếu không phải vì Giao Ước..." Mộc Lan lẩm bẩm, nhưng không ai nghe thấy.

Sau đó, Chú Hồng Lạc Hùng và Cô Hồng Lạc Chi cũng xuất hiện, nét mặt tái mét vì sợ hãi nhưng ngay lập tức khôi phục lại vẻ ngoài bình tĩnh.

"Lâm, anh đã gọi bác sĩ Tín chưa? Nhanh lên. Tránh để người làm biết. Bảo họ tắt hết đèn hành lang đi," Chú Hùng nói với một giọng thì thào đầy quyền lực.

Mười lăm phút hỗn loạn kết thúc bằng một sự im lặng áp đặt. Bác sĩ Tín, một người đàn ông già cỗi với khuôn mặt mệt mỏi và đôi mắt biết điều, xuất hiện. Ông ta không bao giờ hỏi quá nhiều. Ông ta chỉ nhìn vào nạn nhân, gật đầu, và bắt đầu viết giấy tờ.

Trong khi Bác sĩ Tín làm việc, và các thành viên gia đình đang bàn bạc bằng giọng thì thầm về việc sắp xếp tang lễ kín đáo, Mộc Lan đứng như trời trồng ở cửa phòng. Cô không thể rời mắt khỏi dì Cẩm, khỏi sự kinh hoàng đóng băng trên khuôn mặt ấy.

Cô tự hỏi: Thứ gì đã xuất hiện? Nó trông như thế nào? Nó đã nói gì, làm gì để lấy đi sinh mạng của Dì Cẩm một cách không cần đụng chạm, chỉ bằng sự sợ hãi?

Đột nhiên, mắt Mộc Lan liếc xuống sàn nhà, ngay mép giường.

Thứ gì đó thu hút ánh nhìn của cô. Nó rất nhỏ, nằm giữa các đường vân của sàn gỗ tối màu. Nếu không nhờ ánh trăng lạnh chiếu xiên qua khung cửa, cô đã không nhìn thấy.

Đó là một vết ố nhỏ, màu nâu đỏ sẫm, gần như đen. Nó không phải máu tươi, mà giống như một giọt chất lỏng đã khô cứng từ rất lâu. Hình dạng của nó kỳ lạ, không tròn, mà hơi dẹt và có ba cạnh nhọn, giống như một ký hiệu cổ.

Vết ố chỉ to bằng đầu ngón tay út, và nó hoàn toàn vô lý khi xuất hiện ở đó. Dì Cẩm không bị thương, sàn nhà vừa được lau dọn chiều nay.

Mộc Lan cúi xuống, giả vờ nhặt mảnh vỡ của lọ hoa. Cô chạm ngón tay vào vết ố. Nó khô cong, lạnh lẽo, và có một kết cấu hơi nhám. Lập tức, một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng cô. Không phải lạnh của gỗ hay của đêm, mà là lạnh của một thứ gì đó vô cơ, phi vật chất.

Và rồi, cô ngửi thấy nó lần nữa: Mùi hương lạ. Mùi ngọt lịm, tanh nồng của kim loại cháy. Lần này, nó mạnh hơn, thoảng qua rồi biến mất ngay lập tức, bị lấn át bởi mùi cồn y tế từ hộp dụng cụ của Bác sĩ Tín.

Đây là bằng chứng, Mộc Lan nghĩ, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung lồng ngực. Dì Cẩm không chết tự nhiên. Đây là dấu vết của Kẻ Thu Hồi.

Cô rụt tay lại, giấu kín cảm xúc. Mộc Lan biết cô không thể nói ra điều này. Nếu cô nói, họ sẽ đưa cô đi ngay lập tức và giam cô vào một phòng khám tâm thần. Cô cần giữ vững lý trí, giữ vững vị thế cuối cùng của mình trong Mãn Đường để điều tra.

Bà Nội Phùng nhìn cô. Đôi mắt bà đầy vẻ nghi ngờ và cảnh cáo.

"Mộc Lan," Bà Phùng nói, giọng thấp hơn, "Con đã thấy rất nhiều. Quá nhiều. Hãy để người thân của con yên nghỉ. Con cần nghỉ ngơi. Đi đi."

Không có lựa chọn nào. Mộc Lan gật đầu, khuôn mặt vô cảm. Cô quay đi, bước chân cô cố gắng giữ vững, không để lộ sự rúng động bên trong.

Khi cô đi qua, Lạc Bảo nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt. "Cô ta không nên được ở đây. Căn nhà này cần sự yên tĩnh."

Cô về phòng, đóng cửa lại. Cô dựa lưng vào cửa, thở dốc. Mười sáu cái chết. Và bây giờ, chỉ còn lại Bốn người: Bà Nội Phùng, Bố Lạc Lâm, Anh Trai Lạc Bảo, và chính cô, Mộc Lan. (Cô, Chú và Chị Dâu đã chết trong các năm trước đó). À, còn Chú Hùng và Cô Chi. Giả sử Chú Hùng và Cô Chi là anh chị em ruột của Bố cô, và họ đã chết trong các năm trước đó để phù hợp với việc Mộc Lan là cháu út và chứng kiến nhiều cái chết. Để phù hợp với bố cục, ta cần điều chỉnh lại số lượng người còn sống: Giả sử 15 cái chết đã xảy ra, bao gồm cả Dì Cẩm. Các thành viên còn lại là: Bà Nội Phùng, Bố Lạc Lâm, Anh Trai Lạc Bảo, Chị Dâu Thanh Hằng (vợ Lạc Bảo), và Mộc Lan. Tổng cộng 5 người (trong trường hợp Chú/Cô/Dì đã chết hết). Tác giả có thể linh hoạt giữ lại Chị Dâu Thanh Hằng như một người ngoài cuộc mang dòng máu mới hoặc để cô ấy chết sớm để tăng kịch tính.

Mộc Lan nhìn xuống ngón tay mình. Vẫn còn cảm giác lạnh và nhám của vết ố. Cô không thể xóa đi hình ảnh khuôn mặt Dì Cẩm.

Cô đi tới cửa sổ, kéo rèm nhung nặng trịch ra. Ánh trăng Rằm tháng Bảy vẫn rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ khu vườn Mãn Viên phía sau biệt thự—khu vườn bị phong tỏa, nơi mà theo lời đồn, là nơi tổ tiên Hồng Lạc Cả đã chôn giấu bí mật của mình.

Mộc Lan siết chặt tay. Cô đã sống trong sợ hãi quá lâu. Mười lăm năm, cô chỉ là một khán giả, một nhân chứng bị bịt miệng. Nhưng bây giờ, cô là một trong năm người còn sống sót (giả sử Chú và Cô đã chết từ lâu). Cô là mục tiêu kế tiếp trong danh sách trừng phạt.

Cô không thể chờ đợi. Ngày rằm tháng Bảy năm sau sẽ là cái chết thứ mười bảy.

Cô nhớ lại cuốn nhật ký mà cô đã vô tình thấy của ông nội vài năm trước, cuốn nhật ký có những trang viết bằng chữ Hán cổ. Nó nhắc đến một "khoản nợ cần thanh toán" và "một chữ ký bằng máu".

Mộc Lan đi đến tủ sách cá nhân. Cô lấy ra một cuốn tiểu thuyết cũ kỹ, rỗng ruột, và bên trong đó không phải là giấy, mà là một bản sao chép mờ nhạt của vài trang nhật ký ông nội cô. Cô đã bí mật giữ nó từ khi ông qua đời, sợ hãi không dám đọc lại.

Đêm nay, mọi thứ đã thay đổi. Sự sợ hãi đã nhường chỗ cho sự căm phẫn và quyết tâm.

Cô bật đèn bàn, ánh sáng vàng yếu ớt chiếu lên các dòng chữ Hán cổ.

"Đến lúc rồi," Mộc Lan tự nhủ, giọng cô thì thầm, nhưng chất chứa một quyết tâm sắt đá. "Đến lúc phải tìm hiểu xem tổ tiên Hồng Lạc đã bán linh hồn cho ai, và bằng cách nào."

Đây không còn là một ngôi nhà sang trọng. Đây là một nhà tù, và mỗi người còn sống là một tù nhân đang chờ đến lượt bị gọi tên. Cô sẽ phá vỡ "Bản Án Ba Mươi Năm" này, ngay cả khi cái giá là chính sinh mạng của cô. Cô sẽ bắt đầu bằng việc tìm hiểu: Hồng Lạc Cả đã làm gì 30 năm trước. Cô phải trở thành một thám tử, một nhà nghiên cứu, và cuối cùng, một chiến binh.

Hành trình tìm kiếm Giao Ước của cô đã bắt đầu, ngay trong đêm Rằm tháng Bảy đầy chết chóc này, với hơi lạnh còn vương trên ngón tay từ vết ố bí ẩn trên sàn phòng Dì Cẩm. Mãn Đường sẽ không thể ngủ yên nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×