Căn biệt thự Mãn Đường chìm trong sự im lặng nặng nề nhất mà Mộc Lan từng biết. Sáng hôm sau, mặt trời lên cao, nhưng ánh sáng ban ngày chỉ làm lộ rõ hơn vẻ cũ kỹ, lạnh lẽo của nội thất. Dì Hồng Cẩm đã được đưa đi. Mọi dấu vết của đêm qua đã được dọn dẹp kỹ lưỡng đến mức đáng sợ. Sàn phòng 203 đã được đánh bóng, những vệt nước cọ rửa còn vương mùi xà phòng nồng gắt, cố gắng xóa đi cả những ký ức vô hình.
Gia đình Hồng Lạc, với vẻ ngoài bình tĩnh đến rợn người, tổ chức tang lễ theo nghi thức kín đáo, chỉ giới hạn trong nội bộ và một vài đối tác làm ăn thân cận. Bà Nội Phùng đứng ở vị trí chủ tang, mặc bộ đồ tang màu trắng ngà, dáng người mảnh khảnh nhưng toát ra quyền lực ghê gớm. Bà không khóc, bà chỉ chấp nhận sự việc như một khoản phí tổn kinh doanh phải trả hàng năm, một sự thật hiển nhiên không cần thắc mắc.
Bố Lạc Lâm và Anh Lạc Bảo thay nhau tiếp khách, khuôn mặt mang vẻ đau thương chuẩn mực, nhưng ánh mắt họ luôn giao nhau, ngầm trao đổi những thông tin về công việc và cổ phiếu. Họ đã biến cái chết của Dì Cẩm thành một cơ hội để củng cố vị thế: một người phụ nữ yếu tim không may qua đời, để lại cổ phần lớn cho những người còn sống.
Mộc Lan bị đẩy vào góc khuất. Họ giao cho cô việc chăm sóc bát hương và nhận lời chia buồn chiếu lệ, một cách để đảm bảo cô không làm loạn.
"Con phải cư xử cho phải phép," Bà Nội Phùng nói với cô vào buổi sáng, giọng bà nhẹ nhưng đầy sức đe dọa. "Đừng để cái sự nhạy cảm điên loạn của con làm mất mặt gia tộc. Con đã thấy quá nhiều, Mộc Lan. Tốt nhất là con nên quên đi."
"Quên đi những gì, Bà Nội?" Mộc Lan hỏi, ánh mắt cô thẳng thắn đến mức khiến Bà Phùng hơi chùn lại. "Quên đi vẻ mặt của Dì Cẩm sao? Vẻ mặt đó là nỗi sợ hãi tột cùng, không phải bệnh tim."
Bà Phùng nhìn cô chằm chằm, đôi môi mím lại thành một đường mỏng. "Con là người Hồng Lạc, Mộc Lan. Sự giàu có của chúng ta đòi hỏi sự im lặng. Nếu con không thể giữ được im lặng, con sẽ tự đẩy mình vào chỗ nguy hiểm, và không ai ở đây có thể bảo vệ con."
Lời nói đó là một lời cảnh báo, nhưng cũng là một sự xác nhận không chính thức: Bà Nội biết sự thật, và bà đang bảo vệ cái bí mật kinh hoàng đó, không phải Mộc Lan.
Sự cô lập đã mang lại cho Mộc Lan sự tự do. Trong khi cả nhà bận rộn với các nghi lễ, cô rút vào căn phòng của mình như một con nhện giăng tơ. Cô trải tấm giấy sao chép mờ nhạt từ nhật ký của ông nội lên bàn.
Cuốn nhật ký này được viết cách đây hơn ba mươi năm, ngay trước cái chết đầu tiên, cái chết của người con trưởng Hồng Ân. Ông nội cô là người cuối cùng trong thế hệ đó còn biết viết Hán cổ một cách thành thạo. Các nét chữ run rẩy, vội vàng, nhưng chi tiết lại sắc lạnh đến kinh người.
Cô đặt ngón tay lên những dòng chữ khó đọc nhất, dịch từng nét một. Mộc Lan đã học Hán Nôm từ nhỏ theo yêu cầu của ông nội, và giờ đây, kỹ năng đó trở thành chìa khóa duy nhất của cô.
Dòng chữ đầu tiên cô giải mã được là: "Khế Ước Bách Niên Huyết." (Hán: 契約百年血).
Khế Ước Bách Niên Huyết – Hợp đồng Máu Trăm Năm.
Cái tên thôi đã đủ làm lạnh sống lưng cô.
Tiếp theo là đoạn mô tả về nghi lễ: "...Làm phép tại đất Mãn Viên. Dùng sinh khí đầu tiên của Hồng Lạc, ký bằng máu trong đêm Rằm Tháng Bảy. Đổi lấy vinh hoa phú quý Vĩnh Viễn... nhưng cái giá phải trả là sự luân hồi của Ba Mươi Lần Thanh Toán. Mỗi năm, một phần hồn phách bị thu hồi. Đừng hòng phá giải, vì Gốc Rễ đã cắm sâu vào đất Mãn Đường. Chỉ có..."
Dòng chữ cuối cùng bị rách, hoặc bị cố ý gạch xóa bằng một nét mực dày.
"Ba Mươi Lần Thanh Toán..." Mộc Lan thì thầm. Nếu năm nay là cái chết thứ mười sáu (Dì Cẩm), thì cô còn mười bốn năm nữa để phá giải. Nhưng cô không thể chờ đợi lâu như vậy. Quy luật không theo thứ tự, có nghĩa là cô có thể là người tiếp theo bất cứ lúc nào.
Cô nhìn vào bản phác thảo ký hiệu ba cạnh mà cô đã vẽ lại từ vết ố trên sàn phòng Dì Cẩm. Nó sắc nét, đối xứng hoàn hảo, như một biểu tượng mang đầy ý nghĩa phong thủy hoặc ma thuật. Nó không giống bất kỳ ký tự Hán Nôm nào cô từng thấy, mà giống như một con dấu.
Mộc Lan quyết định. Cô cần một người ngoài cuộc có kiến thức chuyên sâu, một người không bị ràng buộc bởi sự im lặng và tiền bạc của Hồng Lạc Gia.
Chiều hôm đó, Mộc Lan lấy lý do mệt mỏi và cần không gian riêng để chuẩn bị cho lễ cúng. Cô thay bộ đồ tang nặng nề bằng quần jeans và áo len cao cổ, khoác một chiếc áo khoác đơn giản. Cô giấu bản sao chép nhật ký, bản phác thảo ký hiệu, và một chiếc máy ghi âm nhỏ vào túi xách.
Cô trốn tránh sự giám sát của Anh Trai Lạc Bảo, người đang bận rộn với cuộc gọi điện thoại cho luật sư. Mãn Đường có một cổng sau dẫn ra khu chợ cũ, thường chỉ dùng cho người làm. Mộc Lan lẻn ra ngoài, hòa mình vào dòng người hối hả của thành phố. Cảm giác tự do ngắn ngủi dưới ánh nắng mặt trời thật giả tạo, vì cô biết Mãn Đường vẫn như một con quái vật đang thở dài sau lưng cô.
Điểm hẹn của cô là quán cà phê cũ kỹ tên "Cổ Tích", nằm khuất trong một con hẻm nhỏ. Ở đó, cô gặp Thanh Nghị.
Thanh Nghị là cựu sinh viên cao học ngành Hán Nôm và Văn hóa Dân gian, lớn hơn cô mười tuổi, và là một người bạn quen biết từ thời Mộc Lan còn học đại học. Anh ta có tiếng là người lập dị, đam mê các di tích bị lãng quên và thường xuyên bị coi là kẻ hoang tưởng khi nói về những huyền thoại đen tối của Việt Nam.
Anh ta ngồi ở góc phòng, đeo kính gọng dày, nhìn Mộc Lan bằng ánh mắt tò mò.
"Mộc Lan," Thanh Nghị chào, giọng anh ta trầm và hơi mệt mỏi. "Lâu lắm rồi không gặp. Anh nghe tin về Dì Cẩm. Anh rất tiếc."
"Cảm ơn anh, Nghị," Mộc Lan nói, giọng cô lạnh lùng và dứt khoát. "Tôi không đến đây để nói về sự tiếc nuối. Tôi cần sự giúp đỡ chuyên môn của anh. Anh biết rõ hơn ai hết rằng, cái chết trong Mãn Đường không bao giờ là 'tự nhiên'."
Cô đẩy mảnh giấy sao chép nhật ký qua mặt bàn gỗ.
Thanh Nghị nhìn tờ giấy bằng giấy Hán Nôm cũ kỹ, đôi mắt anh ta ngay lập tức sáng lên vì sự thích thú thuần túy của một học giả. Anh ta lấy kính lúp nhỏ ra, nghiên cứu kỹ từng nét chữ.
"Đây... Đây không phải là chữ của người bình thường," Thanh Nghị thì thầm. "Nét mực này... rất cũ. Và phong cách viết này là của một nhánh Hán Nôm cực kỳ hiếm, thường chỉ được dùng trong các văn bản nghi lễ hoặc... các phái tôn giáo cổ."
Anh ta dừng lại ở cụm từ "Khế Ước Bách Niên Huyết" và "Ba Mươi Lần Thanh Toán."
"Mộc Lan, đây là gì?" Giọng anh ta nghiêm trọng hẳn. "Đây không phải là văn bản thông thường. Đây là một loại Lập Hợp Đồng Thần Quyền. Nó nói về việc dùng máu và sinh khí để đổi lấy thứ gì đó 'Vĩnh Viễn'."
Mộc Lan đưa cho anh ta bản phác thảo ký hiệu ba cạnh.
Thanh Nghị cầm lấy. Khi anh ta nhìn vào hình vẽ, sắc mặt anh ta thay đổi nhanh chóng. Sự phấn khích của học giả biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi lạnh gáy.
"Cái này..." Anh ta hít một hơi sâu. "Mộc Lan, cô lấy cái này ở đâu?"
"Nó nằm ngay dưới mép giường của Dì Cẩm, sau cái chết của cô ấy," Mộc Lan kể lại chi tiết về mùi kim loại cháy và cảm giác lạnh buốt khi chạm vào.
Thanh Nghị áp hình vẽ vào cuốn sách bách khoa toàn thư nhỏ mà anh ta luôn mang theo. Sau một hồi lật dở, anh ta chỉ vào một hình ảnh cũ kỹ, mờ nhạt. Nó giống y hệt ký hiệu của Mộc Lan.
"Đây là Tam Giác Thu Hồi," Thanh Nghị nói, giọng anh ta thì thầm đến mức Mộc Lan phải cúi sát lại. "Trong các sách cấm về Tà Phép cổ, nó là ký hiệu của một Thực Thể Thu Hồi. Nó được dùng để niêm phong một giao kèo và đánh dấu vật tế được chọn. Nó không phải là ma quỷ, nó là một Ý Chí Ràng Buộc được tạo ra bằng ma thuật, buộc phải tuân thủ điều kiện của Khế Ước. Nó được tạo ra để đảm bảo không ai trong gia tộc có thể trốn thoát khỏi việc thanh toán."
Nước mắt Mộc Lan nóng ran, nhưng cô không khóc. Cô cảm thấy nhẹ nhõm đến ghê người, vì cuối cùng, sự điên loạn của cô đã có một cái tên, một sự xác nhận.
"Vậy Giao Ước đó là gì, Nghị? Tại sao nó lại kéo dài 30 năm?"
Thanh Nghị gõ ngón tay lên cụm từ "Sinh Khí Đầu Tiên."
"Đây là chìa khóa. Giao Ước này không được ký chỉ bằng một lần máu, mà là bằng sự hy sinh của một người quan trọng, có thể là người con trưởng, hoặc người đầu tiên có sinh khí thuần khiết nhất. Và 30 năm... Trong huyền học cổ, 30 là con số của sự Thanh Toán Chu Kỳ và Sự Đổi Mới."
Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Mộc Lan. "Mộc Lan, nếu Giao Ước này được ký cách đây 30 năm, thì nó đã bước vào chu kỳ cuối cùng của nó rồi. Nếu mười sáu người đã chết, thì phải còn mười bốn người nữa. Hoặc tệ hơn... Ba mươi là tổng số lần thanh toán, chứ không phải tổng số nạn nhân."
Anh ta gấp cuốn sách lại. "Chúng ta không có nhiều thời gian. Gia tộc của cô, Hồng Lạc, đã xây dựng sự giàu có dựa trên cái giá mà tổ tiên đã trả. Cô không thể phá hủy nó bằng cách báo cảnh sát hay tìm bác sĩ tâm lý."
"Vậy tôi phải làm gì?"
"Cô phải tìm ra Gốc Rễ của Giao Ước. Cuốn nhật ký nói rằng nó đã cắm sâu vào đất Mãn Đường. Tôi đoán nó là một Vật Phẩm Phong Thủy Ràng Buộc hoặc một Hài Cốt bị Yểm được chôn tại một vị trí quan trọng của biệt thự. Cô đã nghe nói gì về khu vườn Mãn Viên bị phong tỏa phía sau chưa?"
Mộc Lan gật đầu. "Khu vườn đó đã bị khóa kín từ khi tôi còn bé. Mọi người nói là do tai nạn của một người làm vườn."
"Chắc chắn nó nằm ở đó," Thanh Nghị khẳng định. "Tôi sẽ dùng các công cụ của mình để tìm kiếm các bản vẽ kiến trúc cổ của Mãn Đường và nghiên cứu về Giao Ước. Tôi có thể truy tìm tổ tiên của cô, Hồng Lạc Cả, và tìm ra nơi ông ta đã lấy công thức nghi lễ này. Nhưng cô phải hành động bên trong. Cô là người duy nhất còn sống sót và có thể tiếp cận Mãn Viên."
Thanh Nghị đưa lại bản sao chép nhật ký, cùng với một chiếc điện thoại di động mã hóa dùng để liên lạc.
"Nghe đây, Mộc Lan," Thanh Nghị nói, ánh mắt kiên định. "Gia đình cô đang bảo vệ Khế Ước này. Cô không phải đang chống lại một con ma, cô đang chống lại sự che đậy của cả một gia tộc đã được mua chuộc bằng vinh hoa. Nếu cô thất bại, cô sẽ chết. Nếu cô thành công... cô sẽ mất tất cả những gì cô có. Cô sẵn sàng chưa?"
Mộc Lan nhìn qua ô cửa sổ, thấy ánh nắng chói chang của buổi chiều rằm tháng Bảy. Cô thấy hình ảnh phản chiếu khuôn mặt mình, không còn nét sợ hãi, mà là sự kiên quyết lạnh lùng.
"Tôi sẵn sàng," cô đáp. "Tôi thà mất đi mọi thứ còn hơn là chết trong sự kinh hoàng ngu xuẩn như Dì Cẩm."
Họ chia tay nhau trong im lặng. Mộc Lan quay trở lại Mãn Đường, cảm thấy sức nặng của Khế Ước Bách Niên Huyết đè nặng lên vai.
Trở về biệt thự, Mộc Lan bước vào không gian tang lễ ảm đạm. Lạc Bảo đang nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
"Cô đi đâu vậy? Mua hoa cúc à?" anh ta hỏi mỉa mai.
"Tôi đi dạo," Mộc Lan trả lời cộc lốc. "Tôi cần hít thở không khí trong lành trước khi bị chết ngạt ở đây."
Lạc Bảo cười khẩy. "Đừng quên vị trí của cô, Mộc Lan. Cô không phải người quyết định. Chỉ cần đợi đến khi mọi thứ được ổn định, và cổ phần của Dì Cẩm được chia. Chúng ta sẽ ổn thôi."
Câu nói "chúng ta sẽ ổn thôi" của anh ta như một lưỡi kiếm. Họ không quan tâm đến cái chết, họ chỉ quan tâm đến sự ổn định của tiền bạc. Chính sự tham lam đó đã nuôi dưỡng Kẻ Thu Hồi trong suốt ba thập kỷ.
Đêm đó, Mộc Lan không ngủ. Cô mặc bộ đồ đen, cầm theo một chiếc đèn pin cũ kỹ. Mục tiêu: Mãn Viên. Khu vườn bị phong tỏa.
Cô đã tìm hiểu. Cánh cổng sắt cũ dẫn vào Mãn Viên nằm ngay sau nhà kho chứa đồ linh tinh ở cuối hành lang phía Đông, nơi không có camera giám sát nào.
Mộc Lan nhẹ nhàng mở cửa phòng, đi bộ bằng mũi chân qua hành lang tối tăm. Âm thanh duy nhất là tiếng tim cô đập thình thịch. Cô đến nhà kho. Mùi bụi bặm và ẩm mốc xộc vào mũi. Cô phải rón rén bước qua những chồng rương, những bức tượng bằng đồng cũ kỹ và những tấm màn cửa đã mục nát.
Sau cùng, cô đến trước cánh cổng sắt cũ. Nó bị khóa bằng một ổ khóa đồng to tướng, phủ đầy rỉ sét.
Tổ tiên Hồng Lạc Cả đã chôn giấu bí mật ở đây. Chắc chắn ông nội đã để lại manh mối để mở nó.
Cô nhớ lại một câu chuyện cổ tích bà nội từng kể, về một chiếc chìa khóa quý giá được giấu trong "Trái Tim Của Sách" mà chỉ người Hồng Lạc mới biết. Mộc Lan vội vã quay lại phòng. Cô mở lại cuốn tiểu thuyết rỗng ruột chứa bản sao nhật ký.
Cô sờ vào gáy sách. Có một chỗ lồi lõm nhẹ. Cô dùng móng tay cạy mạnh. Một khoang nhỏ lộ ra, và bên trong, nằm gọn gàng là một chiếc chìa khóa bằng đồng nhỏ, sáng loáng, không hề bị rỉ sét dù đã nằm đó hàng chục năm.
Với chiếc chìa khóa trong tay, Mộc Lan quay lại nhà kho. Cô tra chìa khóa vào ổ khóa đồng. Tiếng "cạch" vang lên nhẹ nhàng, nhưng đối với Mộc Lan, nó như tiếng sét đánh ngang tai.
Cô mở cổng sắt.
Không phải khu vườn hoang tàn như cô tưởng tượng. Mãn Viên là một khu rừng nhỏ tối đen, rậm rạp, bị bao phủ bởi những loại cây cổ thụ cao lớn, rễ cây đan vào nhau như những mạch máu thô kệch. Không có lối đi. Không có ánh sáng. Chỉ có một mùi hương đặc biệt: mùi đất ẩm trộn lẫn với mùi cỏ mục, và một mùi hương thứ ba... mùi ngọt lịm, tanh nồng của kim loại cháy mà cô đã ngửi thấy trong phòng Dì Cẩm.
Mùi của Kẻ Thu Hồi.
Mộc Lan châm chiếc đèn pin, soi sáng khu vườn. Cô nhìn thấy một cái gì đó. Ở trung tâm khu vườn, lấp ló sau những rễ cây bện chặt, có một Phiến Đá Cổ màu đen. Phiến đá đó có một khe hở lớn, và bên trên bề mặt đá, cô thấy một ký hiệu.
Ký hiệu ba cạnh nhọn, Tam Giác Thu Hồi.
Nó được khắc sâu vào đá.
"Gốc Rễ," Mộc Lan thở dốc. Đây chính là thứ mà tổ tiên đã ký giao ước, cái nơi chôn giấu lời nguyền của gia tộc Hồng Lạc.
Cô bước chân vào Mãn Viên. Cô phải tìm ra cách để mở Phiến Đá Cổ đó, trước khi Rằm tháng Bảy năm sau kịp đến.
Đây là Chương 2, dài khoảng 3000 từ, hoàn thành việc giới thiệu cộng sự Thanh Nghị, giải mã manh mối đầu tiên và đưa Mộc Lan đến Gốc Rễ của Khế Ước (Phiến Đá Cổ ở Mãn Viên).
Chúng ta đã thiết lập:
Giao Ước Bách Niên Huyết và Ba Mươi Lần Thanh Toán.
Kẻ Thu Hồi (The Entity) và Tam Giác Thu Hồi (ký hiệu đánh dấu).
Thanh Nghị, chuyên gia bên ngoài.
Mãn Viên (khu vườn bị phong tỏa) là nơi Gốc Rễ được chôn giấu.