trùng tang liên táng

Chương 15: Quay Lại Trung Tâm Của Nợ Máu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc Đua Tranh Sinh Tử

Mộc Lan và Thanh Nghị lao ra khỏi Thư Viện Vĩnh Hằng. Lối vào hình vòm bị sập ngay sau lưng họ, âm thanh của đá nghiến vào nhau như một tiếng đóng sầm chết chóc. Bóng đen mỏng manh của Ý Chí Phần Thân mà Thực Thể Gốc gửi đến bị mắc kẹt lại, nhưng áp lực tinh thần của nó vẫn theo sát họ, giống như một con thú săn mồi vô hình đang rình rập.

Mộc Lan ôm chặt chiếc Xương Ống Chân của Triệu Khải và Lá Thư Thú Tội vào ngực. Xương cốt phát ra một cảm giác lạnh lẽo và ghê tởm, còn bức thư thì mang theo mùi máu khô và sự hối hận. Cả hai vật phẩm này là Thập Tam Chi, chìa khóa cuối cùng để giải thoát Matriarch Triệu và phá vỡ lời nguyền.

Họ chạy qua khu vực đổ nát của Mãn Viên. Ánh bình minh đã lờ mờ xuất hiện, nhưng bóng tối ma quái của Thực Thể Gốc lại càng mạnh mẽ hơn trong thời khắc giao thoa này.

"Nó đang đi theo chúng ta!" Thanh Nghị thở dốc, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại. "Không phải vật chất, mà là Ý Chí Phần Thân của nó. Hắn ta đang cố làm chậm chúng ta lại bằng sự sợ hãi!"

Mộc Lan cảm thấy đôi chân mình nặng trịch, tâm trí bị tấn công bằng những hình ảnh chớp nhoáng: cái chết của Hồng Ân, ánh mắt trống rỗng của Lạc Bảo, và khuôn mặt nhăn nheo của Bà Phùng trong khoảnh khắc cuối cùng. Nhưng lần này, cô đã học được cách phản kháng. Cô tập trung vào mục tiêu duy nhất: Sự Thật Tuyệt Đối được viết trong bức thư.

"Nó cần Thập Tam Chi để hoàn thiện, để thoát khỏi xiềng xích của Tượng Đá. Chúng ta phải đưa nó đến bệ đá trước khi hắn ta kịp hấp thụ chúng ta!" Mộc Lan hét lên.

Họ đến Gốc Rễ khổng lồ, nơi lối xuống Phòng Thập Nhị Chi đã bị khối đá lớn đóng kín. Khối đá đã nứt nẻ, và luồng ánh sáng xanh lục từ bên dưới rò rỉ qua các khe nứt, cho thấy sự giam giữ của Tượng Đá đang suy yếu.

Thanh Nghị nhìn Mộc Lan. "Khối đá này nặng hàng tấn. Chúng ta không thể mở nó ra được."

Mộc Lan nhớ lại lời Matriarch Triệu: "Sự Thật Tuyệt Đối phải đối mặt với Sự Phản Bội Tuyệt Đối."

Cô đặt Xương Ống Chân của Triệu Khải lên vết nứt sâu nhất trên khối đá phong ấn. Sau đó, cô dùng máu mình viết nguệch ngoạc lên Lá Thư Thú Tội, thêm một dòng: "Tôi, Mộc Lan, kẻ thừa kế cuối cùng, mang Sự Thật này để đối diện với Sự Phản Bội."

Cô ghim bức thư bằng con dao găm nhỏ vào khối đá, ngay phía trên Xương Cốt.

Ngay lập tức, khối đá rung lắc dữ dội. Nó không dịch chuyển. Nó tan chảy.

Các vết nứt lan nhanh, và dưới áp lực của năng lượng phản ứng, khối đá tự phân rã thành cát bụi và sỏi vụn, để lộ cầu thang xoắn ốc bằng đá đen.

Quay Lại Phòng Thập Nhị Chi

Họ nhanh chóng đi xuống cầu thang. Lần này, bầu không khí không còn lạnh lẽo như trước, mà thay vào đó là sự nóng bỏng và điên cuồng. Căn phòng bên dưới đã trở thành một lò phản ứng tâm linh.

Mộc Lan và Thanh Nghị bước vào.

Căn Phòng Thập Nhị Chi gần như bị hủy hoại. 12 cột đá xung quanh bệ đá đã bị phá vỡ, mảnh vỡ vương vãi khắp sàn nhà. Ánh sáng xanh lục từ Tượng Đá ở trung tâm bệ đá nhấp nháy một cách điên cuồng, và Thực Thể Gốc đã gần như tự giải thoát.

Thực Thể Gốc không còn là bóng đen mỏng manh. Nó là một quầng sáng xanh lục khổng lồ, lơ lửng ngay trên Tượng Đá, liên tục bóp méo hình dạng của không gian. Nó phát ra tiếng gầm gừ, không phải âm thanh, mà là một sóng rung động của sự tuyệt vọng và cơn thịnh nộ.

"Trở lại rồi sao, kẻ thừa kế hèn mọn! Ngươi đã mang Thập Tam Chi đến cho ta! Giờ thì dâng nó lên và hòa vào ta! Ngươi sẽ trở thành Thần Thức Tự Do đầu tiên của gia tộc này!" Giọng nói của Thực Thể Gốc gầm lên, khiến tai Mộc Lan ù đi.

Mộc Lan nhìn thấy bức Tượng Đá. Mặc dù bị bao quanh bởi quầng sáng dữ dội, nhưng từ đôi mắt của bức tượng, nơi Matriarch Triệu bị giam cầm, vẫn có một luồng sáng yếu ớt nhưng kiên định.

"Không! Ta không phải là lễ vật của ngươi!" Mộc Lan hét lên.

Nghi Thức Giải Thoát

Mộc Lan tiến đến bệ đá. Thanh Nghị lùi lại, bảo vệ cô khỏi những mảnh vỡ đang rơi xuống.

Cô đặt Xương Ống Chân của Triệu Khải và Lá Thư Thú Tội lên bệ đá, ngay bên cạnh Tượng Đá.

Ngay khi hai vật phẩm này tiếp xúc với bệ đá, quầng sáng xanh lục của Thực Thể Gốc đột ngột đông cứng lại. Nó bị kéo xuống, bị ràng buộc vào Xương Cốt Triệu Khải và Lá Thư.

"Không! Sự phản bội! Ngươi không thể dùng nó để trói buộc ta!" Thực Thể Gốc gầm lên.

Mộc Lan đặt tay lên Tượng Đá, tập trung toàn bộ ý chí của mình. Cô cảm nhận được sự tuyệt vọng và sự hối hận của Matriarch Triệu.

"Matriarch Triệu," Mộc Lan nói to, giọng cô vang vọng trong căn phòng đang sụp đổ. "Tôi là Mộc Lan, kẻ thừa kế cuối cùng của kẻ trộm Hồng Lạc. Tôi đến để thực hiện Nghi Thức Thập Tam Chi. Sự phản bội của Triệu Khải đã phá vỡ sự thuần khiết của Giao Ước. Sự Thật là thứ duy nhất có thể giải phóng tất cả."

Cô bắt đầu đọc to Lá Thư Thú Tội, không phải bằng miệng, mà bằng ý nghĩ. Cô truyền tải nội dung của bức thư vào Tượng Đá: sự tham lam, nỗi sợ chết, sự thỏa hiệp với Đạo Sĩ Lệ Quỷ, và cách Triệu Khải bị lừa để trở thành vật phẩm phá giải.

Mỗi lời thú tội là một nhát dao cắt vào Thực Thể Gốc. Quầng sáng xanh lục co lại, và tiếng gầm gừ của nó biến thành tiếng rên rỉ đau đớn.

Thực Thể Gốc không phải là một vị thần bị lừa gạt, hay một linh hồn bị nguyền rủa. Nó là một tổ hợp ý chí bị bóp méo được tạo ra từ sự kết hợp của 12 ý chí bị tra tấn và cơn thịnh nộ của Matriarch Triệu khi bà nhận ra sự thật. Việc đối diện nó bằng Sự Thật Tuyệt Đối (Thư Thú Tội) và Bản Chất Của Sự Phản Bội (Xương Cốt Triệu Khải) đã làm tan rã cấu trúc ý chí của nó.

Sự Giải Thoát

Quầng sáng xanh lục co lại, tập trung hoàn toàn vào Xương Ống Chân của Triệu Khải. Xương cốt bắt đầu bốc cháy bằng một ngọn lửa đen.

Khi Xương Cốt Triệu Khải bị thiêu rụi, Thực Thể Gốc gào lên tiếng cuối cùng, một tiếng thét kéo dài của sự hối hận và tan rã.

"Nó đã kết thúc!" Thanh Nghị hét lên.

Mộc Lan cảm nhận được một luồng năng lượng khổng lồ rút ra khỏi Tượng Đá. Matriarch Triệu đã được giải thoát.

Tượng Đá đột nhiên trở nên trắng bệch và bất động, không còn ánh sáng xanh lục nào. Mười hai chiếc hộp sọ ngọc bích từ Thư Viện Vĩnh Hằng, mặc dù không được mang đến, nhưng cùng lúc đó, cũng tan biến thành khói bụi trong phòng. Ý chí của 12 người đã được giải thoát.

Mộc Lan gục xuống, kiệt sức. Lời nguyền Nợ Máu Nguyên Thủy đã chấm dứt.

Khúc Dạo Đầu Của Bí Ẩn Mới

Căn phòng Thập Nhị Chi im lặng tuyệt đối. Mùi trầm hương và đá ẩm thay thế cho mùi của sự tuyệt vọng.

"Chúng ta đã làm được," Thanh Nghị nói, giọng anh ta không thể tin được.

Mộc Lan nhìn bức Tượng Đá và khối đá vụn của Xương Cốt Triệu Khải. Cô đã phá hủy Khế Ước 30 năm, và cô đã giải thoát Nợ Máu Nguyên Thủy. Gia tộc Hồng Lạc và Triệu gia đã được tự do.

Nhưng ngay lúc đó, Mộc Lan cảm nhận được một sự lạnh lẽo khác, không phải từ lời nguyền.

Cô quay lại nhìn phiến đá khắc Giao Ước Gốc mà Thanh Nghị đã dịch một phần. Cô đi tới, ánh mắt cô dừng lại ở một dòng chữ mà Thanh Nghị đã bỏ qua vì sự căng thẳng.

Mộc Lan đọc to, giọng cô yếu ớt nhưng đầy kinh hoàng:

“Người sở hữu Giao Ước Gốc này không phải là Matriarch Triệu, mà là Người Giám Hộ (The Keeper). Người Giám Hộ không chỉ là Đạo Sĩ Lệ Quỷ… Người Giám Hộ đã ban phước cho Triệu Khải một món quà. Món quà đó không phải là sự nhận biết trước cái chết, mà là khả năng tái sinh để làm chứng cho Nghi Thức Phá Giải, và để đảm bảo rằng Triệu Khải sẽ là kẻ thừa kế duy nhất của Quyền Lực Sinh Mệnh khi Giao Ước Gốc bị phá vỡ.”

"Đạo Sĩ Lệ Quỷ..." Thanh Nghị thì thầm. "Ông ta không phải là kẻ ác. Ông ta là Người Giám Hộ của lời nguyền này! Ông ta đã gài bẫy tất cả!"

Mộc Lan cảm thấy máu đông lại. Cô đã dùng Xương Cốt của Triệu Khải để giải phóng Thực Thể Gốc. Nhưng Triệu Khải được ban phước để tái sinh ngay sau khi Nghi Thức Phá Giải hoàn tất.

"Triệu Khải không chỉ là kẻ phản bội," Mộc Lan thì thầm. "Anh ta là kẻ hưởng lợi duy nhất của toàn bộ sự việc này."

Đúng lúc đó, sàn nhà rung chuyển. Lần này không phải là cơn thịnh nộ tâm linh, mà là sự sụp đổ vật lý.

"Chúng ta phải đi!"

Họ chạy lên cầu thang. Khi họ trèo ra khỏi lỗ hổng dưới Gốc Rễ, họ nhìn thấy toàn cảnh khu đất Mãn Viên.

Trong ánh bình minh rực rỡ, ngay tại rìa phía Tây, nơi Thư Viện Vĩnh Hằng vừa bị chôn vùi, có một bóng người đang đứng.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc quần áo cổ, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo và nham hiểm. Hắn đang nhìn chằm chằm vào Mộc Lan và Thanh Nghị.

Hắn chính là Triệu Khải, kẻ phản bội đã chết hàng trăm năm, vừa được tái sinh, và là người thừa kế duy nhất của Quyền Lực Sinh Mệnh đã được giải phóng từ Giao Ước Gốc.

Hắn ta đang mỉm cười.

"Chào mừng, kẻ thừa kế cuối cùng. Lời nguyền đã kết thúc, nhưng câu chuyện của chúng ta thì không."

Mộc Lan nhận ra mình đã thất bại. Cô đã phá hủy lời nguyền cũ, nhưng lại vô tình tạo ra một kẻ phản diện mới—một kẻ phản diện mang trong mình ý chí trường tồn và quyền lực sinh mệnh tột độ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×