Tôi không có nhiều thời gian rảnh, phần lớn công việc tôi đều trao đổi với Trường và Ánh Dương qua tin nhắn. Sau hôm đó, phải đến hơn một tuần sau chúng tôi mới hẹn được buổi gặp mặt tiếp theo.
Buổi sáng thứ Hai tôi phải đi làm, còn chiều không có tiết. Biết công ty của tôi ở gần trường Kiến Trúc, Trường ngỏ ý đưa tôi đến lớp ngồi học cùng anh một tiết rồi cùng đến thư viện xử lý chuyện giấy tờ.
Tôi xong việc muộn, khi ra khỏi tòa nhà đã thấy Trường đợi sẵn. Nhìn người thanh niên cao ráo đứng dưới tán cây bàng lá nhỏ, tôi bất giác khựng lại một giây.
Trường mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo xắn lên đến khuỷu, ánh nắng chiều nhạt phủ lên sống mũi thẳng và xương quai hàm sắc nét của anh. Mắt anh cụp xuống, tập trung màn hình điện thoại, hoàn toàn không để ý thi thoảng lại có một vài cô gái đi ngang qua lén lút liếc nhìn.
Tôi bỗng thấy nhịp tim mình tăng tốc, bao nhiêu cảm xúc ngây ngô những năm tháng cấp Ba ùa về. Giờ đây, người con trai tôi từng thích bằng tất cả những cảm xúc chân thành nhất của tuổi mười bảy đang đứng trước mặt tôi, chỉ cách vài bước chân. Vẫn ánh mắt đó, gương mặt đó, nhưng trưởng thành hơn, chín chắn hơn, và vẫn làm tôi xao xuyến như ngày đầu tiên.
"Đợi tớ lâu chưa?" Tôi bước tới bên cạnh anh, mỉm cười.
Trường lập tức cất điện thoại vào túi, anh lắc đầu, lấy mũ bảo hiểm treo trên xe máy đưa cho tôi:
"Tớ vừa tới thôi."
Ánh mắt Trường dừng lại vài giây nơi tay trái của tôi, trông có vẻ ngập ngừng. Tôi liếc theo anh, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn tròn trơn mà tôi hay đeo ở ngón áp út. Tôi vừa mở miệng định giải thích thì Trường đưa cho tôi một túi giấy:
"Bánh Tacos của cậu đây, tớ mua thêm sữa gạo cho cậu nữa."
"Tớ xin." Tôi đón lấy túi bánh, "Cảm ơn cậu nhé, hết bao nhiêu thế?"
Anh ngồi lên xe, khởi động máy, cười cười:
"Tính vào chi phí thuê luật sư tư vấn của tớ đi."
Tôi cũng cười, co chân ngồi lên yên sau:
"Thế thì cậu phải mời tớ ăn Tacos dài đấy."
"Đơn giản."
Chúng tôi tới trường khá sớm, còn tận 15 phút nữa Trường mới vào lớp. Trường dẫn tôi vào căng-tin, thực ra tôi cũng không biết nên gọi nó là căng-tin hay một quán cà phê có không gian mở và rất nhiều cây xanh trang trí xung quanh.
Trường Kiến Trúc không rộng lắm nhưng tòa nhà nào cũng được thiết kế rất đẹp và có tính nghệ thuật. Lớp của Trường ở tòa U, trên tầng ba.
Ánh Dương đã đến trước giữ chỗ sẵn cho chúng tôi. Tôi ngồi được vài phút thì giảng viên vào lớp, đến lúc này tôi mới biết đây là lớp môn Lịch sử kiến trúc Phương Đông và Việt Nam.
"Sao nãy giờ người ta cứ nhìn mình thế?" Tôi thì thầm với Ánh Dương, cảm thấy hơi mất tự nhiên khi thi thoảng lại có vài người liếc sang chỗ chúng tôi.
"Người ta nhìn mỗi mình mày ấy." Ánh Dương chỉnh lại, "Trường tao không có ai mặc đồ công sở đi học cả, ở đây chỉ có mấy đứa đầu xanh đầu đỏ, trông đầu đường xó chợ thôi."
"À..." Tôi ngại ngùng ngó xung quanh, rồi lại nhìn sang Ánh Dương. Tóc tẩy sáng màu được cắt ngắn vuốt lộn xộn, áo T-shirt oversize, quần ngố và Converse cổ cao, nếu mái tóc của Dương không chói mắt quá mức như thế, tôi sẽ nghĩ nó mới chỉ học cấp Ba.
Tôi có cảm giác thời trang ở Kiến Trúc được chia làm hai trường phái, một nửa có xu hướng ăn mặc tối giản và thoải mái, còn nửa kia thì đi học như thể đi dự Fashion Show. Có lẽ điểm chung là sinh viên Kiến Trúc đều có gu, dù mặc gì trông họ vẫn nghệ và có chất riêng, cái chất của người làm công việc liên quan đến nghệ thuật và sáng tạo.
Rồi nó thở dài:
"Mày với bọn tao đứng cạnh nhau cứ như mặc áo dài đeo đôi Jordan ấy, chả ra thể thống gì."
"..."
Hết tiết, Trường dặn chúng tôi ngồi yên tại lớp, còn anh xuống văn phòng khoa tìm thầy chủ nhiệm để xin sử dụng phòng họp.
Dương nhàn nhã thu dọn sách vở:
"Thằng Trường là con cưng của thầy tao, kiểu gì cũng xin được thôi."
Tôi gật đầu, đeo túi xách lên vai, vừa đứng lên thì đột nhiên cửa lớp mở tung ra, một cô gái nhỏ xíu, tóc cắt ngang vai lao như bay về phía tôi:
"Đào Huyền Chi!!!"
"Trang?" Tôi sửng sốt.
Trang là bạn cùng lớp cũ của tôi hồi còn học ở Hải Phòng, và là một trong số ít người bạn thân thiết của tôi trong suốt ba năm cấp Ba.
Trước khi Trang đâm sầm vào người tôi, tôi vội để túi xách xuống, vươn tay giữ hai vai của nó lại. Trang vừa định mở miệng nói gì đó thì tôi phì cười:
"Sao mà chẳng cao hơn tí nào thế?"
"..." Nụ cười trên môi Trang biến mất ngay lập tức, nó xị mặt, quay gót định đi luôn, "Tạm biệt."
"Không phải, ý tao là," Tôi cố nhịn cười, kéo Trang lại, "Mấy năm không gặp nhưng mày vẫn dễ thương y như hồi cấp Ba, chẳng thay đổi gì cả."
"Mượt đấy." Ánh Dương gật gù.
Trang che miệng, nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên:
"Con gái của mẹ nay lớn rồi, biết tán gái rồi..."
"..."
"Ê cái văn này giống của Kiều Nhật Minh vãi." Dương chợt ngẩng đầu nhìn Trang, sau đó quay sang tôi, rồi lại nhìn Trang, "Y hệt."
"Ừ ha, giống thật." Trang vỗ hai tay vào nhau, gật đầu, trông như thể vừa được khai sáng, "Bảo sao cứ thấy quen quen."
"Kiều Nhật Minh là ai?"
"Là một thằng fuckboy." Dương trả lời.
Trang bổ sung:
"Nhưng đẹp trai lắm."
"Thằng Minh trong nhóm bọn tao đấy, tí kiểu gì mày cũng gặp." Dương cất điện thoại vào túi, đeo balo đứng dậy, "Đến phòng họp khoa tao đi, Trường xin thầy được rồi."
"Vẫn cái vụ cuộc thi thiết kế kia à?" Trang đi theo chúng tôi ra ngoài, tò mò hỏi, "Chưa xong nữa hả?"
"Ừ, đúng là kiếp nạn cuộc đời." Ánh Dương vươn tay vò rối tóc, "Tao chưa bao giờ nghĩ mấy chuyện kiểu này lại rơi xuống đầu mình luôn ấy. Đợt này thằng Hoàng còn bị đau ruột thừa, nó mới mổ hơn tuần trước, giờ vẫn đang trong viện. Không có Huyền Chi thì bọn tao không biết phải làm sao luôn."
"Tao cũng có giúp được mấy đâu." Tôi mỉm cười, lơ đãng liếc nhìn từng đám mây đen nặng trĩu đang kéo đến giăng kín thành phố, "Trường nhờ tao vậy chứ thực ra Trường biết phải làm gì mà, giấy tờ và bằng chứng đều được tổng hợp và sắp xếp đầy đủ từ đầu hết rồi, tao chỉ tư vấn một vài vấn đề nhỏ liên quan đến pháp luật thôi."
"Mày đừng khiêm tốn thế." Trang vươn tay vỗ vai tôi, "Chắc chắn mày đã giúp nhóm chúng nó rất nhiều, mạnh dạn đòi Nguyễn Công Trường lấy thân báo đáp đi."
"Đáng cân nhắc." Tôi khúc khích cười, vui vẻ khoác tay Trang.
Tôi hỏi ra mới biết Trang học thiết kế Đồ Họa, khác chuyên ngành với Trường và Ánh Dương. Chúng tôi bước đến cửa phòng họp của khoa Kiến Trúc thì đột nhiên Trang khựng lại, nó tỏ vẻ do dự:
"Chết, tao vẫn chưa trả nợ cho thằng Trường."
"Tao cũng chưa trả nợ cho nó." Dương thản nhiên mở cửa, "Trường dễ tính mà."
"Nhưng lần trước nữa tao vẫn chưa trả." Trang ưu sầu vươn tay giữ chặt cửa ngăn Dương lại, mở điện thoại đưa cho tôi, "Mày gõ địa chỉ nhà, số điện thoại, Zalo, Facebook, Instagram, Email, Viber, Twitter, Tiktok... vào đây cho tao, ghi cả mã số thuế, số thẻ ngân hàng, số thẻ căn cước công dân và biển số xe cũng được."
Tôi dở khóc dở cười, cầm điện thoại Trang nhập số điện thoại và địa chỉ:
"Tao không biến mất được đâu."
"Không thể tin lời mấy đứa xinh gái được." Trang bĩu môi, nó định nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ quay sang dặn Dương, "Nhắc bạn Trường coi chừng Huyền Chi cẩn thận vào, con trai trường này ghê gớm lắm." Nó dừng lại hai giây, bổ sung thêm, "Cả mấy đứa lesbian nữa."
Ánh Dương khoanh tay tựa vào cửa:
"Nghe mất quan điểm quá."
Trang đảo mắt, nhón chân ngó vào màn hình điện thoại xem tôi viết tới đâu:
"Huyền Chi lấy điện thoại tao gọi vào số mày luôn nhé, nhớ lưu số của tao đấy."
Trang vừa dứt lời thì cửa phòng bật mở, tôi thấy Trường ló đầu ra:
"Bọn mày đứng đây làm gì thế? Trang ở đâu ra đấy?"
"Mày!" Trang chống hai tay lên hông, nếu không biết chuyện tôi còn tưởng Trang mới là chủ nợ của Trường, "Mày tìm được con Chi ở đâu mà giấu nó kỹ thế? Tao mà không gặp nó thì chúng mày tính không kể cho tao biết luôn đúng không?"
Trường mở miệng định giải thích nhưng Trang không cho anh cơ hội:
"Tôi không muốn nghe các anh các chị giải thích, tôi biết thừa các người không coi tôi ra gì mà. Con Chi viết xong chưa? Đưa điện thoại đây cho tao!"
Tôi bặm môi:
"Đây..."
"Còn mày nữa đấy, cười cái gì mà cười! Tôi lo lắng cho cô như thế mà cô có thèm nhớ tới tôi đâu, tôi chờ lời giải thích của cô ở Highlands Quang Trung 8 giờ sáng Chủ Nhật đấy." Trang cầm lại điện thoại, lườm tôi, sau đó nó quay gót đi thẳng.
"Ai chọc gì nó không biết." Trường nhún vai, mở rộng cửa ra cho chúng tôi, "May mà hôm nay khoa mình không có việc phải sử dụng phòng họp."
Dương mở cửa nhường tôi vào phòng trước, sau đó mới thong thả bước theo sau:
"Hai đứa kia đến chưa?"
"An Thy có việc bận." Một bạn nam tóc đỏ rượu ngồi ở góc phòng lên tiếng trả lời thay Trường, bạn ấy hơi cúi đầu tập trung gõ gì đó trên laptop nên tôi không thể thấy rõ toàn bộ khuôn mặt.
Đột nhiên, bạn ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại vài giây trên mặt tôi, khuôn mặt thoáng vẻ bất ngờ.
"Cậu là Huyền Chi à?"
"Cậu là Kiều Nhật Minh?" Tôi mỉm cười.
"Cậu biết tớ à?" Nhật Minh toe toét cười, để lộ chiếc răng khểnh, "Tớ thấy cậu quen lắm, hình như mình gặp nhau rồi thì phải..."
Lần này đến lượt tôi bất ngờ:
"Mình gặp nhau rồi á?"
"Nếu tớ nhớ không lầm..." Minh đứng dậy, chậm rãi bước về phía tôi, đôi mắt đẹp sóng sánh như chứa cả biển tình, "Thì chiều thứ Bảy tuần này mình sẽ gặp nhau ở Amore café gần hồ Văn Quán."