Đêm trôi dài như một sợi chỉ bạc mảnh, giăng ngang giữa trời tuyết trắng.
Thiên Lam nằm trên giường, đôi mắt mở to nhìn trần gỗ. Ánh nến trong góc phòng lay động, in bóng nàng lên vách, chập chờn như đang run rẩy.
Giấc mơ vừa rồi vẫn còn in rõ trong đầu — kiếm xuyên ngực, máu đỏ loang tuyết trắng, người cầm kiếm là Hàn Dịch.
Nàng run nhẹ, đặt tay lên ngực. Nhịp tim đập loạn, vừa đau vừa lạ.
“Chẳng qua là mộng.”
Nàng khẽ thì thầm, tự trấn an mình, nhưng tiếng nói lại yếu ớt như sắp tan vào không khí.
Ngoài kia, tuyết ngừng rơi, chỉ còn gió hú qua tán thông.
Trong khoảnh khắc, nàng thấy ánh đèn ở Vọng Nguyệt Đài vẫn còn sáng — ánh sáng đó xa xăm, lạnh và cô độc.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa nhô khỏi rặng núi, Thiên Lam đã thức dậy.
Nàng gài tóc, khoác áo đạo bào trắng, đeo túi linh thảo bên hông rồi ra ngoài.
Đệ tử Tử Vân Sơn đều phải tụng kinh ở Linh Đài mỗi sáng, sau đó luyện kiếm.
Thiên Lam cũng vậy.
“Tiểu sư muội, hôm nay sắc mặt ngươi kém quá.”
Là Linh Chi, nhị sư tỷ của nàng, vừa luyện kiếm xong đã bước đến.
Thiên Lam mỉm cười, “Chỉ hơi mất ngủ thôi.”
“Lại nhớ sư tôn à?”
Câu nói nửa đùa nửa thật khiến Thiên Lam khựng lại, và Linh Chi cũng lập tức cười xoà:
“Đùa thôi, đừng giận. Ta biết ngươi kính trọng người, chứ ai lại to gan như thế.”
“Ừ.” Nàng đáp nhẹ, không giải thích thêm.
Chỉ là... “kính trọng” ư?
Từ bao giờ, cảm xúc ấy đã vượt quá khuôn khổ của một chữ “kính”?
Giữa giờ tu luyện, Hàn Dịch xuất hiện.
Áo bào trắng, tay chắp sau lưng, bước qua từng hàng đệ tử như gió lướt qua nước.
“Luyện kiếm không vững, tâm pháp rối loạn, chỉ là hình thức.”
Giọng hắn đều đều, không tức giận, nhưng lạnh đến mức khiến người khác muốn quỳ xuống.
Từng người bị điểm tên, chỉ riêng Thiên Lam, hắn không nói gì.
Nàng vừa mừng vừa sợ — mừng vì không bị trách, sợ vì... hắn không nhìn mình lấy một lần.
Khi buổi học kết thúc, hắn dừng lại trước Linh Đài, quay đầu về phía Thiên Lam:
“Ngươi, theo ta.”
Nàng khẽ giật mình, cúi đầu đáp: “Vâng, sư tôn.”
Cả đám sư huynh sư tỷ liếc nhau, ánh mắt đầy ẩn ý.
Trên đường lên Vọng Nguyệt Đài, gió mạnh thổi tung tóc nàng, từng sợi vướng vào áo hắn.
Hàn Dịch đi trước, bóng lưng cao, dáng đi chậm rãi nhưng không thể bắt kịp.
“Ngươi có biết tại sao ta gọi ngươi lên không?”
Giọng hắn vang lên, vẫn lạnh nhạt.
“Đệ tử... không rõ.”
“Ngươi xuống núi mà không xin phép, suýt bị yêu nhân hại. Ta phạt ngươi bế quan ở Tĩnh Tâm Các ba ngày, không được rời đi.”
Thiên Lam khẽ ngẩng đầu: “Đệ tử biết lỗi.”
Hắn dừng lại, quay người.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức nàng có thể thấy hàng mi hắn khẽ run.
“Thiên Lam.”
Lần đầu tiên hắn gọi tên nàng mà không kèm chữ “ngươi”.
“Ngươi có biết thứ khiến người tu đạo dễ sa vào tâm ma nhất là gì không?”
“Là... tình cảm?” nàng đáp, giọng nhỏ như gió thoảng.
Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, ánh nhìn ấy lạnh lẽo nhưng lại mang chút dao động.
“Đúng vậy. Một khi lòng động, tất cả sẽ tan biến.”
“Đệ tử... sẽ ghi nhớ.”
Hắn gật nhẹ, rồi xoay người đi.
Gió tuyết lại nổi lên, cuốn áo hắn tung trong không trung như một dải mây trắng.
Ba ngày bế quan ở Tĩnh Tâm Các.
Đó là một căn phòng nhỏ trên đỉnh núi, bốn bề là rừng trúc, gió thổi nghe như tiếng đàn.
Thiên Lam ngồi xếp bằng, nhắm mắt điều tức.
Nhưng càng cố tĩnh tâm, hình bóng người kia lại càng rõ.
Giọng nói lạnh nhạt, ánh mắt vô tình, và... cả cái cách hắn gọi tên nàng.
Trong lòng, có thứ gì đó bắt đầu lay động — vừa đau, vừa ngọt, vừa sợ.
Đêm thứ hai, nàng lại mơ.
Trong mộng, nàng đứng giữa biển lửa.
Cả Tử Vân Sơn chìm trong ánh đỏ, sư huynh, sư tỷ đều đã ngã xuống.
Một người bước đến, áo trắng bị gió thổi tung, kiếm trong tay nhỏ máu.
“Hàn... Dịch?”
Người ấy ngẩng lên, đôi mắt lạnh vô cùng, như không còn nhận ra nàng.
“Thiên Lam, ngươi không nên tồn tại.”
Một kiếm xuyên qua tim.
Nàng choàng tỉnh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Hơi thở đứt quãng, tim đập mạnh như sắp vỡ ra.
“Là... mộng.”
Nàng thì thầm, nhưng tay vẫn run.
Tuy nhiên, sáng hôm sau, khi rửa mặt, nàng phát hiện ở giữa ngực mình có một vết hằn đỏ nhạt — đúng chỗ trong mơ bị đâm.
Đến chiều, Tôn giả Hàn Dịch lại xuất hiện.
Hắn mang theo linh khí trong suốt, bước vào Tĩnh Tâm Các như gió lạnh tràn vào.
“Ngươi vẫn chưa ra khỏi bế quan sao?”
Thiên Lam cúi đầu: “Đệ tử chưa ổn định được tâm pháp.”
“Ngươi đang sợ điều gì?”
Câu hỏi ấy khiến nàng thoáng ngẩng lên.
Ánh mắt hắn như soi thấu tất cả.
“Sư tôn, nếu một người... thấy trong mộng có kẻ giết mình, mà người đó lại chính là người mà mình kính trọng... có nghĩa là gì?”
Hắn im lặng hồi lâu, rồi đáp:
“Là ngươi sợ. Trong lòng ngươi, người đó quá lớn, đến mức ngay cả khi mơ cũng không thoát được.”
“Vậy... nếu giấc mơ ấy thật?”
Hắn nhíu mày, giọng nghiêm:
“Thiên Lam, đừng để mộng mị quấy rối tâm đạo. Ma tâm thường bắt đầu từ sợ hãi.”
“Đệ tử hiểu.”
Hắn nhìn nàng một lát nữa, như muốn nói gì, rồi chỉ thở dài:
“Ngày mai xuống núi hái linh chi cho Tử Nham. Không cần bế quan nữa.”
“Vâng.”
Khi hắn bước đi, nàng bất giác gọi với theo:
“Sư tôn.”
Hắn khựng lại, nhưng không quay đầu.
“Cảm ơn người.”
Hắn im lặng, chỉ có gió núi đáp lại.
Hôm sau, Thiên Lam xuống núi cùng Tử Nham.
Trời trong, mây trôi lững lờ, chim hót trong rừng trúc.
“Ngươi biết không,” Tử Nham vừa hái linh chi vừa cười, “Hàn Tôn Giả hiếm khi để tâm đến đệ tử nào. Việc người đích thân tới Tĩnh Tâm Các tìm ngươi, đủ cho thấy ngươi đặc biệt rồi.”
“Đặc biệt ư?” Nàng cười nhẹ, “E rằng chỉ vì ta khiến người phiền lòng thôi.”
“Không, ta thấy trong mắt sư tôn có gì đó khác. Ngươi không thấy sao?”
Thiên Lam khẽ lắc đầu.
Nàng không dám tin, càng không dám hy vọng.
Bỗng, từ sâu trong rừng vang lên tiếng động lạ.
Cả hai quay lại — sương mù cuộn lên, linh khí loạn, mùi máu tanh thoảng qua.
“Là yêu thú.” Tử Nham rút kiếm.
“Ngươi lùi lại!”
Thiên Lam siết chặt pháp trượng, niệm chú.
Một con yêu hồ khổng lồ xuất hiện, mắt đỏ rực, gào lên.
Tử Nham xông lên, kiếm vung sáng loé. Nhưng con yêu quá mạnh, một đòn đánh bay hắn vào tảng đá.
Thiên Lam lao tới, vẽ bùa hộ mệnh, kết giới mỏng manh chắn trước mặt.
“Đừng!”
Luồng khí đen phá tan kết giới, quất thẳng vào nàng.
Trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng — rồi không còn biết gì nữa.
Khi mở mắt, nàng thấy mình đang nằm trên Vọng Nguyệt Đài.
Trăng sáng rực, gió lặng.
Hàn Dịch ngồi cạnh, tay đặt trên cổ tay nàng, truyền linh lực vào.
“Ngươi lại không nghe lời.”
Giọng hắn vẫn lạnh, nhưng trong đó có chút run.
Thiên Lam mỉm cười yếu ớt:
“Đệ tử chỉ... muốn giúp đại sư huynh.”
“Ngươi suýt chết.”
“Nhưng... nếu đệ tử chết, người sẽ nhớ chăng?”
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt như bị ánh trăng cắt qua.
Một lát sau, hắn nói khẽ:
“Ta không được phép nhớ.”
Nàng bật cười, nước mắt theo đó rơi ra.
“Vậy người cứ quên đi, sư tôn.”
Hắn im lặng, không nói thêm, chỉ cúi đầu, linh khí quanh người tỏa sáng, như sương tan trong tuyết.
Khi tỉnh lại, Hàn Dịch đã đi.
Bên cạnh nàng là tấm áo choàng trắng, còn vương hơi lạnh.
Trên áo có thêu một chữ nhỏ bằng chỉ bạc — “Hàn”.
Thiên Lam ôm chặt nó vào lòng, khẽ nói:
“Nếu có một ngày, đệ tử thật sự biến mất... người sẽ còn để lại cho ta một tấm áo như thế này không?”
Gió cuốn cánh hoa lê rơi đầy sân.
Đêm tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tim nàng đập — từng nhịp, từng nhịp, như đang khắc sâu một giấc mộng không thể tỉnh.
Giấc mộng ở Vọng Nguyệt Đài —
Có người trong mộng, cả đời cũng không dám gọi tên.