trước khi ta quên người

Chương 4: Trận chiến Vân Giác Cốc


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mặt trời còn chưa ló dạng, sương đã phủ dày trên con đường dẫn vào Vân Giác Cốc.

Cốc này nằm giữa hai dãy núi, quanh năm ẩm thấp, linh khí loạn, nghe nói từng là nơi ma tu ẩn náu.

Lần này, Tử Vân Sơn được lệnh thanh trừ yêu tà hoành hành tại đây — một nhiệm vụ tưởng chừng đơn giản, nhưng Hàn Dịch lại đích thân dặn họ “không được tách đoàn”.

Tử Nham dẫn đầu, Linh Chi đi giữa, Thiên Lam đi cuối hàng.

Càng tiến sâu, hơi lạnh càng nặng, lá cây đen sẫm, sương mù mờ như khói ma.

Thiên Lam cảm giác vết ấn trong ngực lại bắt đầu nóng lên, từng nhịp trùng khớp với tiếng tim nàng.

Tử Nham nhận ra:

“Tiểu sư muội, ngươi sao vậy? Sắc mặt trắng bệch rồi.”

“Không sao.” Nàng mím môi, “Chỉ hơi chóng mặt.”

Linh Chi khẽ nhìn quanh: “Cẩn thận. Nơi này linh khí hỗn loạn, có lẽ yêu vật không yếu.”

Họ vừa nói xong, một luồng gió lạnh vụt qua, thổi tắt ngọn đèn pháp trong tay.

Cả ba lập tức rút kiếm.

Tiếng rít vang lên từ sâu trong sương — thấp, dài, như tiếng ai đó khóc giữa đêm.

Sương mù tan ra từng lớp, để lộ một đống xương trắng rải rác khắp mặt đất.

Linh Chi nuốt nước bọt: “Không thể nào... đám đệ tử Thanh Minh Các đi trước chúng ta...”

“Đều chết cả rồi.”

Tử Nham khẽ nói, giọng trầm hẳn.

Một bóng đen lao ra, mang theo mùi máu tanh.

Tử Nham xoay người vung kiếm: “Ngự Phong Trảm!”

Kiếm khí chém thẳng vào hư không, nhưng bóng đen tan ra như sương.

Một giọng nói khàn khàn vang lên giữa cốc:

“Nhân linh... lại đến hiến tế...”

Từ trong đất, một con yêu thú khổng lồ trồi lên, hình dạng như rắn, đầu người, thân phủ vảy đen.

Mắt nó đỏ rực, mùi hôi thối lan khắp nơi.

“Là Huyết Ảnh Xà!” – Thiên Lam hốt hoảng.

“Ngươi nhận ra nó?” – Tử Nham hỏi.

“Trong sách có ghi... nó hút linh lực người tu hành, càng mạnh càng khát.”

“Vậy càng không thể để nó đến gần!”

Ba người lập tức dựng kết giới, nhưng Huyết Ảnh Xà đã phun ra một luồng khí đỏ.

Linh Chi tung bùa, ánh sáng bắn ra, song bị khí máu nuốt chửng.

Tử Nham vung kiếm bảo hộ hai người: “Thiên Lam, trợ ta vận linh khí Thanh Hư!”

Thiên Lam nhắm mắt, kết ấn.

Linh lực trong người trào ra, nhưng đúng lúc đó — vết ấn trong ngực nàng phát sáng, đau nhói như có ai đang xé.

Ánh sáng đỏ từ ấn ký hòa vào kết giới, làm luồng linh lực chuyển màu, đan xen giữa xanh và đỏ.

Trong nháy mắt, Huyết Ảnh Xà gào thét, thân thể nó co quắp, rồi tan biến thành khói.

Tử Nham kinh ngạc nhìn Thiên Lam: “Ngươi... dùng linh pháp gì thế?”

“Ta không biết.”

Nàng thở dốc, mồ hôi đầm đìa.

“Là... vết ấn tự động phản ứng.”

Linh Chi tiến đến, lo lắng: “Muội bị thương rồi! Nhìn kìa!”

Giữa ngực nàng, vết ấn đỏ sẫm hơn, tỏa ra hơi nóng đến rợn người.

Đúng lúc ấy, một tia linh quang lóe lên trên trời.

Một người trong bộ bạch y xuất hiện giữa không trung — Hàn Dịch.

Hắn đáp xuống đất, áo bào phất nhẹ, gió xung quanh tan ra như bị ép lùi.

Ánh mắt hắn lướt qua cảnh tượng hỗn loạn, rồi dừng lại trên người Thiên Lam.

Sắc mặt hắn trầm xuống, giọng lạnh như băng:

“Ta đã nói, không được để vết ấn phát tác.”

Thiên Lam cúi đầu, môi run rẩy: “Đệ tử không cố ý... Nếu không dùng linh lực, chúng ta đã chết.”

Hàn Dịch bước đến, đặt tay lên vai nàng.

Một luồng khí lạnh tràn vào, ấn ký dần dịu sáng.

“Ngươi muốn chết sao?”

“Đệ tử không—”

“Ngươi còn nhớ lời ta nói?”

“...Đệ tử nhớ.”

“Vậy vì sao vẫn làm trái?”

“Vì nếu không... người khác sẽ chết.”

Câu nói ấy khiến hắn khựng lại.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn dịu đi, nhưng rất nhanh lại trở về lạnh lẽo.

“Không ai cần ngươi hy sinh để chuộc tội quá khứ.”

Thiên Lam ngẩng đầu: “Quá khứ?”

Hắn thoáng im lặng, rồi quay người đi.

“Đưa họ rời cốc. Nơi này không còn an toàn.”

Khi mọi người rời khỏi Vân Giác Cốc, mặt trời vừa lên.

Ánh sáng chiếu xuống, soi rõ vết nứt trên đất — như thể nơi đây vừa bị thứ gì đó hút cạn linh khí.

Thiên Lam nhìn bóng lưng Hàn Dịch đi phía trước.

Ánh sáng chiếu lên áo bào trắng, viền tím nhạt nơi cổ áo khẽ động theo gió.

Nàng không biết vì sao, nhưng trong lòng có thứ gì đó vừa quen thuộc, vừa xa xôi đến đau lòng.

Chiều tối, họ dừng chân tại trạm nghỉ dưới chân núi.

Tử Nham bị thương nhẹ, Linh Chi lo cho hắn, còn Thiên Lam lặng lẽ ra ngoài lấy nước.

Khi đi ngang qua vách đá, nàng nghe tiếng hai người đối thoại.

Giọng đầu tiên là Hàn Dịch, trầm thấp:

“Ngươi đã điều tra chưa?”

Một giọng khác, có lẽ là sư huynh cấp cao:

“Đã. Trong lòng đất Vân Giác Cốc có dấu hiệu phong ấn bị rạn. Huyết Ảnh Xà chỉ là linh vật trông giữ. Còn dưới đó... là thứ khác.”

“Thứ khác?”

“Là linh hồn chưa tan.”

Hàn Dịch im lặng một lúc.

Giọng người kia lại vang lên:

“Ngươi biết rõ hơn ai hết, năm xưa phong ấn đó là do chính tay ngươi đặt ra. Nếu vết nứt lan rộng, hồn phách nàng sẽ bị kéo về đó.”

“...Ta sẽ ngăn lại.”

“Ngăn bằng cách nào? Thiên đạo không cho phép ngươi phạm lần thứ hai. Hàn Dịch, ngươi đã nghịch thiên một lần vì nàng, chẳng lẽ còn muốn tái phạm?”

Hàn Dịch không đáp, chỉ siết chặt tay.

Tiếng gió xào xạc, cánh hoa khô rơi xuống mặt đất.

Thiên Lam nấp sau tảng đá, tim đập loạn.

“Linh hồn chưa tan... vết ấn linh hồn...”

Tất cả dường như đều đang hướng về một đáp án đáng sợ.

Đêm ấy, trăng sáng lạ thường.

Nàng nằm lặng trong phòng, không ngủ được.

Vết ấn trong ngực lại nóng lên — lần này không còn đau, mà như có ai đang gọi tên nàng.

Nàng bật dậy, khoác áo, đi theo ánh sáng đỏ nhạt phát ra từ vết ấn.

Bước chân đưa nàng đến một khu rừng phía sau trạm nghỉ.

Giữa rừng, có một hồ nhỏ.

Nước hồ trong vắt, phản chiếu mặt trăng tròn và... bóng người đứng giữa hồ.

Người đó mặc áo đen, tóc dài buông, gương mặt mờ ảo.

Khi nàng đến gần, người kia khẽ mở mắt.

Ánh mắt ấy khiến nàng nghẹt thở — vừa xa lạ, vừa quen thuộc, như từng khắc sâu trong tâm trí.

“Ngươi là...” nàng run giọng.

Người kia khẽ cười:

“Ngươi không nhớ ta sao, Thiên Lam?”

“Ta... chúng ta quen nhau?”

Hắn không trả lời, chỉ giơ tay lên.

Một luồng khí đen bốc ra, quấn quanh cổ tay nàng.

Vết ấn lập tức sáng rực, linh lực trong người nàng bị hút mạnh.

Thiên Lam cố chống lại, nhưng không thể cử động.

Mọi thứ trước mắt bắt đầu xoay tròn.

“Ngươi... là ai...”

“Là người mà sư tôn ngươi từng giết.”

Một tiếng nổ vang dội.

Ánh sáng trắng chói lòa xé toạc màn đêm.

Khi nàng ngã xuống, chỉ kịp thấy Hàn Dịch xuất hiện, kiếm trong tay tỏa ra hàn quang.

Một đường kiếm chém vào luồng khí đen, tan biến trong tiếng rít.

Hắn đỡ lấy nàng, ánh mắt đầy giận dữ:

“Ta đã nói ngươi không được rời khỏi trạm!”

Thiên Lam thở yếu ớt: “Sư tôn... người đó nói... hắn bị ngươi giết...”

Hàn Dịch cứng người, đôi mắt sâu thẳm.

Một lúc lâu sau, hắn khẽ nói:

“Đừng tin những gì ngươi thấy.”

“Nhưng ta cảm giác... hắn chính là ta.”

Câu nói khiến hắn chấn động.

Ánh trăng rơi xuống gương mặt nàng, mồ hôi lạnh phủ trên trán, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt như nước suối.

Hàn Dịch siết chặt vai nàng, thấp giọng:

“Nếu ta nói... tất cả đều là vì cứu ngươi, ngươi có tin không?”

Thiên Lam khẽ mỉm cười, nước mắt rơi:

“Ta muốn tin... nhưng tim ta lại đau quá.”

Trăng tròn chiếu xuống mặt hồ, phản chiếu hai bóng người – một lạnh lẽo, một run rẩy.

Giữa họ, là ký ức đang dần thức tỉnh.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×