trước khi ta quên người

Chương 5: Người trong gương máu


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió đêm tan, sương còn dày.

Thiên Lam mở mắt trong căn phòng lạ, mùi thuốc nhàn nhạt lẫn hương trầm.

Trên bàn là chén canh thảo dược đã nguội, bên cạnh là thanh trâm bạc có khắc chữ “Hàn”.

Nàng khẽ chạm vào, lòng run lên — mọi chuyện đêm qua mơ hồ như một cơn ác mộng: người áo đen, vết ấn sáng rực, sư tôn xuất hiện… tất cả đều thật đến mức khiến nàng khó thở.

Ngoài kia, trời đã hửng sáng.

Nàng ngồi dậy, nhận ra có người đang đứng ngoài cửa.

Là Hàn Dịch.

Hắn khoác áo dài, tóc cột cao, sắc mặt vẫn lạnh như băng.

Nhưng ánh mắt khi nhìn nàng lại phức tạp khác thường — như có gì đó hắn muốn nói, nhưng lại tự ngăn mình.

“Ngươi tỉnh rồi.”

“Vâng.”

“Thân thể thế nào?”

“Không sao. Chỉ hơi mệt.”

“Sau này không được tự ý rời khỏi đội.”

Thiên Lam khẽ cúi đầu: “Đệ tử biết sai.”

Hắn im lặng một lúc rồi nói nhỏ:

“Đêm qua... ngươi nhìn thấy gì?”

Nàng do dự.

“Là một người áo đen. Hắn... nói rằng từng bị người giết.”

Hàn Dịch khẽ nhắm mắt.

“Ngươi tin hắn sao?”

“Đệ tử không biết.” – nàng đáp thật – “Nhưng vết ấn trên người ta, mỗi khi nhìn thấy hắn... lại đau.”

Không khí trong phòng đặc quánh lại.

Một lát sau, hắn mở mắt, giọng trầm thấp:

“Có những ký ức nếu nhớ lại, sẽ khiến ngươi tan biến.”

Thiên Lam ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh:

“Vậy người muốn ta quên sao, sư tôn?”

Hắn thoáng sững người.

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên gương mặt nàng, đôi mắt trong veo, không có oán hận, chỉ có sự bình thản đến đau lòng.

“Có đôi khi, quên đi chính là cách để sống sót.” – Hắn đáp.

Nàng cười nhạt:

“Nhưng nếu ký ức là một phần của ta, quên đi... chẳng khác nào chết thêm lần nữa.”

Hắn không nói nữa.

Chỉ khẽ đặt một viên ngọc nhỏ trước mặt nàng:

“Đây là Hộ Linh Châu. Khi vết ấn phát tác, nó có thể giúp ngươi ổn định linh hồn.”

“Cảm ơn sư tôn.”

“Giữ lấy, đừng để ai chạm vào.”

Nói rồi, hắn xoay người bước đi.

Bóng lưng ấy rời khỏi cửa, hòa vào ánh sáng buổi sớm — bình yên mà xa vời.

Buổi trưa, đoàn nghỉ lại dưới chân núi.

Tử Nham và Linh Chi đi dò đường, chỉ còn mình Thiên Lam ngồi bên suối.

Nàng lấy viên ngọc ra.

Viên ngọc trong suốt, nhưng khi đặt gần ngực, vết ấn trên người nàng khẽ sáng, ánh đỏ phản chiếu trong lòng nước.

“Ổn định linh hồn sao...” – nàng lẩm bẩm, ánh mắt dõi theo làn sóng gợn.

Bất chợt, trong mặt nước, hình ảnh phản chiếu của nàng dị dạng — gương mặt mờ đi, đôi mắt nhuộm máu, nụ cười méo mó.

Nàng giật mình lùi lại.

Trong nước không còn là bóng mình, mà là một người khác — tóc dài buông, áo đen, môi nhợt như sương.

“Ngươi trốn được sao, Thiên Lam?”

Âm thanh ấy như vọng ra từ đáy hồ, lạnh lẽo mà ma mị.

“Ký ức ngươi đã bị phong ấn. Nhưng phong ấn có thể vỡ... chỉ cần ngươi muốn.”

Thiên Lam siết viên ngọc trong tay, run giọng:

“Ngươi là ai?”

“Ta là ngươi.”

Mặt nước gợn sóng, từ giữa hồ trồi lên một tấm gương — khung bạc, mặt gương phủ một lớp máu mỏng.

Từ trong gương, người áo đen đưa tay ra, từng giọt máu nhỏ xuống, loang đỏ mặt hồ.

“Ngươi quên rồi, đúng không? Bảy năm trước, chính ngươi đã chết trong tay hắn.”

“Không...”

“Nhưng hắn lại không để ngươi đi. Hắn xé linh hồn ngươi làm hai, phong nửa trong gương này, nửa còn lại trong thân thể hiện tại.”

Thiên Lam lùi dần, nhưng không thể rời đi.

Ánh sáng đỏ từ vết ấn tỏa mạnh, kéo nàng lại gần tấm gương.

“Muốn biết vì sao hắn giết ngươi không?”

Nàng thở gấp, nước mắt tràn ra.

“Vì... ta phạm sai lầm sao?”

Người trong gương cười, nụ cười như xé lòng:

“Không, vì ngươi yêu hắn.”

Một tiếng động mạnh vang lên.

Gương vỡ vụn, máu bắn tung tóe.

Thiên Lam ngã xuống đất, trước mắt tối sầm.

Từ xa, có người gọi tên nàng, nhưng âm thanh mơ hồ như đến từ giấc mơ khác.

Khi nàng tỉnh dậy, trời đã tối.

Linh Chi đang ngồi bên giường, thấy nàng mở mắt liền mừng rỡ:

“Muội tỉnh rồi! Bọn ta tìm muội khắp nơi. Sư tôn suýt giận phát điên.”

“Sư tôn... đâu?”

“Người ở ngoài. Từ khi bế muội về, vẫn ngồi đó.”

Thiên Lam gượng ngồi dậy.

Linh Chi định ngăn, nhưng nàng chỉ mỉm cười yếu ớt:

“Ta muốn ra ngoài một lát.”

Trời mưa nhẹ.

Dưới hiên, Hàn Dịch ngồi lặng, mái tóc ướt sũng.

Thiên Lam bước đến, quỳ xuống trước hắn.

“Đệ tử làm trái lời dặn, xin sư tôn trách phạt.”

Hắn mở mắt, nhìn nàng hồi lâu.

Trong đôi mắt ấy có thứ gì đó vừa đau đớn, vừa bất lực.

“Ngươi thấy gì?”

“Là một tấm gương. Trong đó có người... nói rằng linh hồn ta bị chia đôi.”

Hắn siết chặt tay áo, giọng trầm xuống:

“Ngươi không nên thấy.”

“Nhưng ta đã thấy.” – nàng đáp, ánh mắt bình tĩnh lạ thường. – “Ta không sợ, sư tôn.”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt sâu như đáy hồ.

Một lúc sau, hắn nói nhỏ:

“Vậy ngươi muốn biết sự thật đến mức nào?”

“Dù phải chết.”

Hắn khẽ cười, nụ cười đau đớn đến cùng cực:

“Ngươi từng nói câu này rồi.”

“Lúc nào?”

“Trong kiếp trước.”

Im lặng.

Tiếng mưa rơi trên mái ngói, hòa cùng nhịp thở chậm rãi của hai người.

Cuối cùng, Hàn Dịch chậm rãi kể:

“Bảy năm trước, ngươi là đệ tử chân truyền đầu tiên của ta.

Ngươi thông minh, tâm thiện, nhưng lại bị kẻ khác lợi dụng.

Bị ma khí xâm nhập, ngươi mất kiểm soát, hại chết đồng môn.

Ta... buộc phải giết ngươi để giữ sơn môn.”

“Sau đó, ta phát hiện ngươi bị phong linh thuật khống chế.

Hồn phách ngươi tan, ta không chịu nổi, dùng cấm pháp nghịch thiên chia đôi linh hồn ngươi.

Một nửa phong trong gương máu để giữ ký ức, nửa còn lại gửi xuống nhân gian để tái sinh.

Nhưng...”

“Nhưng ta không ngờ vết ấn linh hồn lại khiến hai phần đang dần dung hợp.

Nếu hợp lại hoàn toàn... ký ức trở về, ngươi sẽ không sống nổi.”

Thiên Lam lặng đi.

Mưa thấm lạnh, nhưng lòng nàng lại như có lửa cháy.

“Vậy... ta là nửa linh hồn sống sót?”

Hắn gật đầu.

“Và người trong gương — là phần còn lại.”

“Ta hiểu rồi.”

Nàng cười, nước mắt lẫn mưa.

“Người ấy chính là nỗi đau mà ta đã chôn.”

“Đúng.”

“Còn người giết ta... là người ta yêu.”

Hắn không trả lời.

Chỉ có bàn tay khẽ siết lại, móng tay cắm vào da, máu thấm ra đầu ngón.

Một tia chớp rạch ngang trời.

Hàn Dịch đột nhiên đứng dậy, giọng khàn đi:

“Ngươi phải quên, Thiên Lam. Nếu không, tất cả sẽ lại tái diễn.”

“Ta không thể.” – nàng nhìn hắn, kiên định – “Bởi ta không muốn sống trong giả dối nữa.”

“Ngươi không hiểu! Một khi ký ức hòa hợp, phong ấn sẽ tan, thiên đạo sẽ truy diệt linh hồn ngươi!”

“Thà bị diệt mà biết mình là ai, còn hơn sống mà chẳng nhớ vì sao từng đau.”

Câu nói ấy như một lưỡi kiếm cắm vào tim hắn.

Hàn Dịch khẽ lùi một bước, ánh mắt rối loạn.

Trong giây lát, hắn chạm tay vào vai nàng, linh lực bùng ra —

“Ta xin lỗi.”

Thiên Lam choáng váng, trước mắt tối sầm.

Tiếng hắn vang lên trong vô thức:

“Ngủ đi, để ta gánh tội thay ngươi.”

Khi nàng mở mắt, trời đã sáng.

Nơi nàng nằm không còn là trạm nghỉ, mà là Tử Vân Điện – nơi cao nhất của Tử Vân Sơn.

Bên ngoài, tiếng chuông sớm vang lên.

Căn phòng quen thuộc, nhưng lạnh lẽo hơn xưa.

Trên cổ nàng, viên Hộ Linh Châu vỡ đôi, ánh sáng tan biến.

Thiên Lam khẽ chạm vào, thì thấy lòng mình trống rỗng lạ thường —

như có thứ gì đó đã bị lấy đi.

Trên đỉnh núi, Hàn Dịch đứng lặng nhìn về phương xa.

Ánh sáng sớm phủ lên gương mặt hắn, nhợt nhạt như sương.

Tử Nham bước tới, giọng trầm:

“Sư tôn, người đã phong ấn ký ức nàng lần nữa sao?”

“Ừ.”

“Nhưng... phong ấn ấy không bền. Vết ấn linh hồn đã dung hợp hơn một nửa.

Một khi phá, thiên đạo sẽ không tha.”

Hàn Dịch khẽ nhắm mắt.

“Ta biết.”

“Vì sao người vẫn làm?”

Hắn cười, nụ cười đầy cay đắng:

“Bởi vì ta chỉ muốn nàng sống thêm một ngày, dù ký ức thuộc về ai.”

Có những lời hứa không cần nói ra,

Có những ký ức, dù bị phong ấn, vẫn tìm cách trở về.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×