Trước Khi Trở Thành Ác Quỷ Tôi Đã Từng Là Thiên Thần

Chương 26: QUÁ KHỨ ( Phần Cuối )


trước sau

Đừng quá tin nhau...
Để ngàn đời sau, phải lau nước mắt...
Để con tim lại quặn thắt đớn đau vì hai chữ "phản bội"...

Bình minh lên chim hót líu lo những đám mây phiêu lãng lững lờ, bay trên nền trời trong xanh, gió rủ nắng dạo chơi khắp phố phường, mùi hoa trà thơm dịu mát lan toả khắp biệt thự khung cảnh yên bình nhẹ nhàng trôi.

Nó mặc trên mình một chiếc quần yếm bò cùng áo phông trắng giày bata trắng mái tóc nâu vàng búi cao rất năng động, mỉm cười nhìn chị trong chiếc đầm công chúa màu tím nhạt nó vô cùng bất ngờ chị gái của nó đúng là xinh quá đi, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy chị mặc váy quả không tồi. Hani cũng đáp trả em gái nhỏ của mình bằng một nụ cười toả nắng mấy phút sau băng cùng vệ sĩ ra ngoài đến công viên chơi còn Hani cũng rời đi sau đó và tất nhiên là đến vườn hồng sau biệt thự

Băng nhi vui vẻ ngắm nhìn những thứ trong công viên ánh mắt không dấu được sự háo hức nó theo lời dẫn của chị thiên anh mà chạy đến "căn cứ bí mật" của chị và chú tốt bụng, nó sững sờ khi ở đây chẳng hề có một bóng người trong đầu không khỏi đặt ra những câu hỏi:

" sao không thấy ai nhỉ"

" hay mình đến nhầm chỗ, không thể nào chắc chắn đúng mà"

" hay hôm nay chú tốt bụng đến trễ, phải chăng mình đến sớm sao?"

Đang mải suy nghĩ bỗng dưng tầm nhìn của nó bị che khuất bởi một lực bàn tay hung hãn cảm giác mềm mại của khăn lụa bao phủ khuôn mặt nhỏ bé, nó cố vùng vẫy nhưng bất thành sự hoảng sợ mất phương hướng như người mù bao trùm lên thiên băng, khi thuốc mê thấm cơn buồn ngủ ập đến, mất đi ý thức nó lịm dần đi

Cùng lúc đó tại vườn hồng mùi hương của hoa hồng và hoa trà thơm ngát nhẹ nhàng tinh khiết, vạn phần tao nhã bao trọn không gian, Dương kỳ dọn vài món cậu vừa làm xong ra chiếc bàn trắng tinh

- Băng nhi mau qua đây ăn thôi anh nấu xong rồi

- vâng em qua đây ngay

Ngồi đối diện với cô anh gắp cho cô một miếng thịt hôm nay anh thấy băng nhi rất khác, khác một cách khiến anh không tả nổi anh nheo mắt hỏi:

- hôm nay em sao vậy? anh thấy em lạ lắm

- lạ thế nào ạ

- hôm nay rất ngoan ít nói hơn không ngang bướng chọc phá anh, không nghịch, quậy

- à vậy sao? Em thấy vẫn bình thường mà

Nhìn cách nói chuyện của cô có chút không thật anh bắt đầu nghi ngờ nở nụ cười như có như không

- em đó ...! càng ngày càng giống Hani bắt đầu có chút cổ quái rồi

- gì chứ em thấy chị ấy cũng tốt mà

Nhận thấy băng có dấu hiệu bất thường trong giọng nói rõ ràng có sự giận dữ điều này anh chưa từng thấy, đúng vậy cô chính là không can tâm tại sao trong lòng anh cô như thế được chứ

- em còn nói đỡ cho chị mình băng nhi em xem, Hani mặt mày lúc nào cũng cau có, háu thắng kiêu ngạo luôn cho mình là đúng, ít nói lại rất khó tính như bà cụ non ấy

- EM ĐÂU CÓ NHƯ THẾ CHỨ...!!!

Nghe Dương kỳ nói như thế cô không kìm được mà tức giận hét lên để lộ thân phận, biết mình lỡ lời cô vội bụm miệng lại nhưng chỉ trong phút chốc lại tỏ ra bình thản dù sao anh cũng biết rồi không thể dấu nữa, Dương kỳ mỉm cười khi cô sập bẫy

- ngay từ đầu anh đã nghi ngờ rồi mau nói tại sao em lại ở đây còn băng nhi đâu

- (lẩm bẩm trong miệng "lúc nào cũng băng nhi, băng nhi") Hừ...!! Em ấy nói muốn đi chơi nên cho nó đóng giả thành em ra ngoài chơi rồi

- EM NÓI GÌ? EM CÓ BIẾT NHƯ VẬY LÀ RẤT NGUY HIỂM KHÔNG?

- xì có gì mà nguy hiểm chứ? Anh lớn tiếng như thế làm gì? Bình thường em vẫn ra ngoài chơi đó có sao đâu? Hơn nữa xuất ngày nhốt em ấy ở nhà nó cũng sắp phát điên rồi kìa

- em và băng nhi khác nhau không thể đem ra so sánh được

- Có Gì Mà Khác Chứ Tụi Em Đều Là Tiểu Thư Của Nguyễn Thị Đều Có Khuôn Mặt Giống Nhau, Anh Nói Xem Khác Ở Điểm Nào?

- em còn nhỏ rất nhiều chuyện không thể hiểu được đâu

- anh làm như mình lớn lắm vậy cũng chỉ là đứa nhóc 10 tuổi thôi mà

- được rồi không cãi với đồ trẻ con như em nữa chúng ta về thôi

Nói rồi Dương kỳ bước đi bỏ lại Hani phía sau, cô bực tức gọi với lại

- Âu Dương kỳ anh đứng lại đó

- Hani anh là vì băng nhi khó khăn lắm mới thay đổi cách nhìn khác về em, đừng làm anh thất vọng

Đặt chân vào sảnh lớn Dương kỳ đi trước Hani khó chịu theo sau vừa vào đến phòng khách đã thấy chủ tịch vương và phu nhân An ly ngồi uống trà cùng nhau, thấy cô đi cùng Dương kỳ cộng với chiếc váy trên người cả hai vị tiền bối này liền cho rằng đó là thiên băng ông mỉm cười

- băng nhi con về rồi sao mau lại đây ngồi, cả tiểu kỳ nữa qua đây uống ngụm nước cho đỡ mệt nào

Hani thấy vậy tỏ ra phụng phịu ngồi phịch xuống ghế cạnh phu nhân An ly

- thấy không ngay cả ba mẹ còn không phát hiện ra em là thiên anh vậy mà... Dương kỳ anh ăn gì mà tinh ý vậy... thiệt tình!!!

Con bé khoanh tay trước ngực làm mặt hờn dỗi, Dương kỳ thở dài ba mẹ nó ngạc nhiên

- Hani là con? Sao hôm nay con ăn mặc như vậy còn băng nhi đâu

-( thản nhiên) Ra ngoài chơi rồi ạ

- CON NÓI CÁI GÌ ?( ba mẹ nó đồng thanh)

- có gì nghê ngớm đâu chứ? Sao ai cũng phản ứng mạnh quá vậy?

- Hani con thật là…!! Cuối cùng con để băng nhi chơi ở đâu chứ?

- là công viên mà con hay tới

Lúc này trên khuôn mặt của ba nó rõ ràng đầy tức giận còn An ly ánh mắt lo lắng rõi theo từng hành động của ba nó, ông hét lớn với quản gia

- MAU CHO NGƯỜI ĐÓN TIỂU THƯ VỀ

Quản gia lật đật gật đầu rồi rời đi lúc này Hani vẫn bình thản gặm quả táo ngọt mát cô cho rằng mấy người này chính là làm quá mọi chuyện lên rồi !! thật phiền phức,

quản gia vừa đi đến đại sảnh lại gặp ngay một toán vệ sĩ chuyên đi cùng Hani bọn họ gương mặt tràn đầy lo sợ trán lấm tấm mồ hôi hột từng giọt từng giọt rớt xuống nền đá cho thấy mấy người này vừa hoạt động rất nhiều, bọn họ chạy qua quản gia vội vào nhà gặp chủ tịch

- Chủ tịch xảy ra chuyện lớn rồi, Đại tiểu thư mất tích ( mấy người này vẫn tưởng nó là Hani)

- CÁI GÌ? CUỐI CÙNG ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ CHỨ!

- chúng tôi... Là thế này như thường lệ bọn thuộc hạ đưa tiểu thư ra công viên chơi mỗi lần như thế đại tiểu thư đều biết mất khoảng 15' rồi quay về... Nhưng hôm nay... Chúng thuộc hạ đã đợi rất lâu và cũng đã tìm kiếm khắp nơi rồi vẫn không thấy tiểu thư đâu

- MỘT LŨ ĂN HẠI ĐẾN ĐỨA TRẺ CŨNG KHÔNG TRÔNG ĐƯỢC...!!!

Ba nó tức giận hét lớn, đám vệ sĩ cúi gằm mặt Hani hoảng hốt đánh rơi quả táo xuống đất phu nhân An ly vẻ mặt lo lắng hai mắt lệ nhoà còn Dương kỳ anh đang trong tình trạng tiếp nhận thông tin, trong mọi hoàn cảnh đều vô cùng bình tĩnh không hề tỏ ra nóng vội hỏi Hani

- Hani mọi lần em tại sao lại đột nhiên biến mất vậy? Chuyện này có liên quan đến việc Băng nhi mất tích không?

- là... Là chú tốt bụng mọi lần em chính là đi gặp ông ấy, băng nhi nói muốn gặp chú tốt bụng nên em đã chỉ em ấy tới đó

Chủ tịch Vương nghe vậy liền kinh hãi con gái ông từ khi nào lại có giao tình với một người lạ mà ông không biết chứ

- Hani con nói ba nghe chú tốt bụng mà con nói là ai?

- con không biết nữa, chú ấy thường hay đến công viên chơi với con, còn đem rất nhiều thứ thú vị đến và kể cho con nghe rất nhiều chuyện chú ấy rất tốt sẽ không làm hại thiên băng đâu

- con thực sự không biết chút gì về ông ta sao?

- à... Phải rồi con nhớ lần đầu tiên gặp mặt chú ấy có giới thiệu tên là... Cái gì mà... Lập ấy

- là Vũ Trần Lập

- A...!! đúng rồi chính là cái tên đó

Hani reo lên ba nó mặt chợt đen lại quát lớn

- Nguyễn Hoàng Thiên Anh con hại chết em gái của mình rồi con biết không?

- ba con không hiểu

- hắn ta chính là cánh tay phải đắc lực của Đại boss kẻ thù lớn nhất của chúng ta, e rằng hắn ta tiếp cận con là có ý định bắt cóc từ lâu thật không ngờ hôm nay băng nhi chính là chết thay con

- KHÔNG THỂ NÀO, con đã rất cẩn thận chú ý đến hành động và cử chỉ của chú ấy, tất cả đều thật lòng không hề có chút giả dối

- Con chính là luôn tự cho mình là thông minh kiêu căng, ngạo mạng con nói "không phải hắn" vậy con giải thích thế nào về việc băng nhi mất tích

- con ... Con... !!!

An ly đôi mắt còn vương vài giọt lệ thấy đây không phải lúc để đôi co cãi cọ bèn lên tiếng giọng nói yếu ớt cho thấy đã chịu kích động không nhỏ

- đủ rồi hai cha con các người thấy tình hình còn chưa đủ loạn hay sao? Còn ở đây nhiều lời mau đi tìm thiên băng mau có khi con bé chỉ là đi lạc

Dương kỳ gật đầu tán thành, ba nó cụp mắt xuống "đi lạc" không thể nào có chuyện đó trí nhớ của băng nhi rất tốt còn Hani cô cũng chung ý nghĩ với ba mình nhưng vẫn một mực phủ nhận cũng bởi vì cái tôi của mình quá cao cô không bao giờ chấp nhận việc bản thân mình quyết định sai lầm xưa nay cô chính là một người cầu toàn như thế.

Không khí rơi vào tĩnh lặng đến nghẹt thở trong lòng mọi người ai cũng đều lo cho thiên băng chỉ sợ sự việc không hề đơn giản, bỗng tiếng điện thoại bàn vang lên mọi người đều nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, ba nó từ từ bước đến tay run run nhấc điện thoại lên áp sát vào tai đôi đồng tử xanh biếc bỗng đục ngầu đầy giận dữ khi đầu dây bên khi tắt máy chủ tịch Hàn vương mạnh tay đẩy chiếc điện thoại xuống đất vỡ tan, An ly thoáng giật mình đến bên ông nhẹ giọng

- có chuyện gì sao?

- hừ!!! chính xác là hắn ta đã bắt cóc băng nhi còn yêu cầu 50% cổ phần của nguyễn thị làm tiền chuộc 3 ngày nữa sẽ tiến hành giao dịch nếu không tính mạng của thiên băng e rằng khó giữ

Hàn vương tức giận hai tay vo chặt thành nắm đấm Hani hoảng sợ thiên băng thực sự đã bị bắt cóc sao? Không thể nào? Cô không tin? Nhưng đó lại là sự thực mà cô không thể phủ nhận, cô đã sai rồi, Hani lên tiếng
"ba à hãy để con đến gặp ông ta con sẽ đưa băng nhi về mà"

- con gây chuyện còn chưa đủ hay sao? Con tưởng đó là nơi nào chứ? Không tự lượng sức mình( nhìn về phía quản gia) QUẢN GIA NGUYỄN

- Dạ

- bắt đầu từ ngày hôm nay nếu chưa có sự cho phép của tôi tuyệt đối không được cho đại tiểu thư bước ra khỏi phòng nửa bước

- Vâng

Hani cả kinh chẳng nhẽ cô không đáng được tin cậy thêm lần nữa hay sao? Chẳng nhẽ cô không được phép lấy công chuộc tội hay sao? Con bé oà khóc

"ba à tại sao? Con rất lo cho Băng nhi con muốn đưa em ấy về"

Hàn vương im lặng khuôn mặt lạnh lùng, An ly nhìn Con gái mình bằng đôi mắt ái ngại bà chẳng nhẽ lại không hiểu chồng mình hay sao ông làm vậy cũng là muốn tốt cho Hani tình hình bây giờ rất loạn băng nhi thì đang gặp nguy hiểm

chỉ còn lại Hani nên ông không thể để cô gặp chuyện được điều tốt nhất bây giờ là để con bé an toàn trong biệt thự, Hani ngừng khóc con bé lau hết những giọt lệ còn vương trên khuôn mặt xinh đẹp nhìn ba mình bằng đôi mắt van nài đầy thương tâm

" ba à!! hứa với con, ba có thể đưa băng nhi về bên chúng ta một lần nữa... được không?"

Chủ tịch vương thấy con gái như vậy cũng ngủi lòng hơn nhiều

"ta hứa với con"

" vậy được con tin người lần này"

Nói rồi con bé theo quản gia lên phòng không ai để ý đến câu nói "con tin người lần này" của cô là có dụng ý sâu xa lòng cô bây giờ gần như chết lặng sự tin tưởng cũng tiêu tan chỉ sót lại chút ít dành cho hai vị phụ thân đáng kính này nếu họ không thực hiện được những gì mình hứa dĩ nhiên sự tin tưởng còn sót lại này cũng sẽ tan thành tro bụi

trong biệt thự trời đã về khuya Dương kỳ cũng đã trở về phòng mình ngoài phòng khách chỉ còn chủ tịch vương cùng phu nhân an ly ông trầm mặc suy nghĩ mạng sống của băng nhi đúng là rất quan trọng nhưng nếu thực hiện theo yêu cầu trao đổi há chẳng phải tự tay ông đã dâng tập đoàn nguyễn thị cho hắn ta hay sao? Bây giờ ông cần phải suy nghĩ làm cách nào để vẹn cả đôi đường.

Không khí trong biệt thự ảm đạm lạnh lẽo chủ tịch hàn vương cũng đã có quyết định của riêng mình hôm nay đã là ngày thứ hai kể từ khi nó bị bắt cóc cũng là ngày kế hoạch của Hàn vương được tiến hành, ông sớm đã điều tra ra nơi giam giữ thiên băng, đêm đó lực lượng của nguyễn thị và cả cảnh sát đặc vụ đến để giải cứu nó mọi việc đều được thực hiện trong âm thầm để tránh bứt dây động rừng.

Trong một căn nhà hoang tối mù mịt tên đại boss khuôn mặt tràn đầy tức giận bàn tay nắm thành quyền hung hãn đập phá tất cả những gì xung quanh, hắn ta hướng đôi mắt đục ngàu về phía nó đúng vậy không biết từ đâu hắn ta đã có thông tin ba nó và cảnh sát đang trên đường đến đây,

bản thân nó bây giờ cũng vô cùng mệt mỏi mấy ngày nay nó không hề ăn hay uống bất cứ thứ gì quần áo rách nát bẩn thỉu khuôn mặt tái nhợt nhưng đôi mắt vẫn cương quyết nhìn lão già đó thực ra thì có trời mới biết trong lòng nó đang sợ hãi, run rẩy đến nhường nào, hắn ta lao đến bên cạnh nó như một con thú hoang cuồng dã bóp mạnh cằm thiên băng mà gầm lên

- ba của mày thật không biết điều dám báo cảnh sát xem ra tính mạng của mày cũng chẳng sánh bằng vài phần trăm cổ phần của nguyễn thị

- ông đòi 50% cổ phần trong khi gia đình tôi có tổng số là 60% như vậy mà gọi là "vài %" ư?

Bốp...!!!!

Hắn ta dáng cho nó một bạt tai khóe miệng rỉ máu đầu óc quay cuồng không còn tỉnh táo nhưng bản thân nó nhất định tin vào ba mình tuyệt đối không bao giờ nghi ngờ quyết định của ông

- sắp chết đến nơi rồi còn già mồm, ban đầu ta định tha mạng cho mày nhưng ba của mày lại không biết điều vậy thì cũng đừng trách ta độc ác có trách thì hãy trách người ba ngu dốt của mày ấy hôm
Nay ta có chết cũng nhất định lôi mày theo cùng

Hắn dương họng súng chĩa vào đầu nó, lúc này thiên băng thực sự hoảng sợ nước mắt rơi từ khi nào cũng không hay hắn ta đang định bóp cò thì bỗng nhiên bên ngoài có một thuộc hạ chạy vào

"Chủ nhân không hay rồi bọn người đó đang đến gần đây tất cả thuộc hạ của chúng ta đang sợ hãi hoảng loạn chủ nhân người phải đến đó trấn an họ ngay"

" được chúng ta đi"

Lúc tên xấu xa đó rời đi nó mới thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn chưa hết kinh sợ, phía bên ngoài Ông Lập cũng không kém phần lo sợ nhìn đứa nhỏ mà ông yêu thương này phải chịu cực khổ như thế ông thực không đành lòng. Từ lâu cũng đã coi thiên anh như con ruột tình hình bây giờ e rằng tính mạng của thiên anh khó giữ vì vậy ông đã quyết định cứu nó đi mà không hề hay biết đứa trẻ này là thiên băng chứ không phải thiên anh của ông.

Khi tên Đại boss quay lại không thấy nó đâu vô cùng giận giữ trong lòng cũng đã biết là ai cứu đứa trẻ đó đi miệng thốt ra từ chữ "phản bội" rồi bỏ đi cho người đuổi theo

Cảnh tượng bây giờ ngoài đường vô cùng hỗn loạn xe của trần lập chạy đầu tiên theo sau đó là hàng chục chiếc xe đuổi theo đó là xe của ba nó và người của nguyễn thị, cảnh sát còn có cả người của tên đại boss tất cả đều phóng với tốc độ khinh hoàng như cảnh đua xe trong một bộ phim hành động tầm cỡ hollywood

âm thanh của tiếng còi xe cảnh sát làm ầm ĩ một vùng trời cảm thấy tốc độ của mình quá chậm sắp bị đuổi kịp ông Lập tăng tốc phóng nhanh hơn trên con đường đất một bên là rừng núi một bên là vực, nhưng không sâu lắm chẳng may trên đường mất lái ông lập đâm vào vách núi xe bật ra xa rồi rơi xuống vực khi xe của chủ tịch hàn vương vừa đuổi kịp cũng vừa lúc ông thấy chiếc xe chở con gái mình bốc cháy gần hết dưới đáy vực

đôi chân bỗng khụy xuống bất lực vô cùng con gái ông đã chết rồi sao? Vậy là Kết thúc rồi sao, thực ra trong lúc chiếc xe gần rơi xuống vực ông Lập đã nhanh chóng ôm nó nhảy ra ngoài nhìn chiếc xe cháy rụi thiên băng hoảng hốt ngất lịm

ông bồng nó trên tay chạy trốn vào rừng sâu, sau hôm đó ông mới phát hiện ra nó là thiên băng chứ không phải Hani của ông vì ông đã nhìn thấy chiếc bớt trên tay nó "thì ra họ là chị em sinh đôi thảo nào nhà họ nguyễn lại kín như bưng vậy"

bác sĩ nói với ông đứa trẻ này vì quá hoảng sợ nên bộ phận não không chịu được đã tự xoá đi những ký ức trước đây kể từ sau vụ tai nạn ấy con bé cũng đặc biệt sợ lửa cháy lớn dù đứa trẻ này không phải thiên anh nhưng ông cũng vô cùng yêu thương nó.

Mỗi lần nó sợ hãi đều nấp phía sau ông cho ông một cảm giác giống như một người cha đang bảo vệ đứa con gái nhỏ của mình vậy từ đó ông nhận Băng làm con gái nuôi cùng nó đến một vùng quê hẻo lánh sinh sống tạm bợ đợi khi chuyện này lắng xuống sẽ đưa nó đến thành phố để nó sống tốt hơn thời gian cứ yên bình hạnh phúc trôi đi như thế.

Tại nhà họ nguyễn một không khí tang thương ảm đạm bao trùm lên biệt thự tuy mọi người đều biết là nó chưa chết vì cảnh sát không hề tìm thấy thi thể của ai trong chiếc xe, nhưng họ buồn vì không hề có chút manh mối nào của nó lúc này thông tin truyền nhân nhà họ nguyễn qua đời lập tức bị lan truyền cổ phiếu lại lần nữa rớt giá thảm hại.

Ông nội nó thấy tình hình nguy cấp đành nghĩ ra kế hạ sách là cho Hani đóng giả thành nó ông tự tay xăm cho Hani chiếc bớt giống hệt băng ngay cả ba mẹ nó cũng không thể nhận biết được vì nó giống đến 8/10 e rằng trên đời này ngoài ông nội nó ra sẽ không ai có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả

ba mẹ nó mở cuộc họp báo để đính chính tin đồn họ nói rằng thực ra phu nhân An ly đúng là mang thai song sinh nhưng một đứa trẻ đã chết ngay từ lúc mới sinh ra vì quá đau buồn nên không muốn ai biết chuyện này còn đứa trẻ sống sót chính là truyền nhân thứ 18 của dòng họ,

cánh báo chí và tất cả mọi người đều hết mực tin tưởng họ tự lấy lí do ấy để giải thích cho việc bao nhiêu năm qua không bao giờ được nhìn thấy hai đứa trẻ xuất hiện cùng lúc, mà chỉ được thấy đứa nhỏ có chiếc bớt mà thôi, ai cũng tỏ ra cảm thông nhưng họ nào biết đứa trẻ mà trước đây họ từng thấy có lúc là Hani nhưng có lúc lại chính là nó.

Mọi việc lại trở lại đúng quỹ đạo như ban đầu chỉ có điều bây giờ tất cả mọi người đều không như trước nữa rồi, cô từ giờ đã sống với thân phận của em gái mình lòng đã lạnh nay còn lạnh hơn gấp vạn lần ba mẹ nói cô hãy quên đi quá khứ mà tiếp tục sống thật tốt.

Hani tự hỏi tại sao họ lại bắt cô quên đi trong khi chính họ cũng chưa chắc đã làm được điều ấy, Hani đã quyết định... bản thân mình sẽ sống chung với quá khứ sẽ biến nó trở thành động lực, thành liều thuốc tốt nhất giúp cô vững bước trong tương lai, kể từ đó việc tìm kiếm băng nhi cũng chỉ được thực hiện trong âm thầm vì vậy càng trở nên khó khăn hơn

Đêm đó sau buổi họp báo Cô ngồi trên ban công phòng mình gió thổi hắt hiu đến tiêu điều đôi mắt tím than sâu thẳm hướng về phía bầu trời đen kịt không một ánh sao, chỉ còn sót lại là ánh trăng đã phai tàn ẩn mình trong làn mây mỏng,

từ nay đã không còn đơn thuần là thiên anh ít nói kiêu kì, e dè trước người lạ của ngày nào, đã không còn là Hani non nớt hiếu thắng của xưa kia mà thay vào đó là "Thiên băng" điềm tĩnh lạnh lùng với đôi mắt tràn đầy hận ý và sự tàn nhẫn đến đáng sợ.

Niềm tin đã chết cô đã mở lòng tin tưởng với cái người tên 'trần lập" thậm trí còn gọi ông ta một câu " chú tốt bụng" nhưng cuối cùng hắn ta vẫn phản bội cô, lừa dối cô bắt cóc thiên băng... à không nói đúng hơn là muốn bắt cóc cô.

Ngay cả đối với người cha đáng kính ngày nào cũng không còn sự tin tưởng chẳng phải ông đã hứa sẽ đưa băng nhi về bên cạnh cô sao? nhưng kết quả mà cô nhận được là gì chứ? chỉ vì vài % cổ phần rẻ mạt chỉ vì cái gọi là danh vọng và quyền lực mà ba của cô hành xử sơ xuất đem tính mạng của thiên băng ra đánh cược, bán rẻ hạnh phúc gia đình để giữ lại cổ phần của tập đoàn? Hani nhận ra Vẫn nên tự thân vận động thì hay hơn

Còn cái thứ tình yêu thơ dại khiến cô đưa ra quyết định sai lầm kia cũng xin được
chết từ đây...!

"tôi của ngày hôm nay chính là do các người ban tặng hãy nhớ chớ quên tôi nhất định khiến các người phải trả giá nó sẽ còn đau hơn cả cái chết tôi hứa đấy"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!