truy hồn

Chương 1: Xác Không Danh, Tiếng Gọi Từ Cõi Khác


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố về đêm giống như một xác chết chưa chôn. Những tòa nhà cao tầng hiện lên lờ mờ sau màn sương, ánh đèn vàng của xe cứu thương chớp nháy giữa khu đất bỏ hoang nằm sát mép quốc lộ 27, nơi từng là công trường của một dự án chung cư đổ bể. Cảnh sát đã dựng rào chắn, nhưng tiếng xì xào và ánh đèn pin vẫn len lỏi từ phía dân hiếu kỳ đứng ngoài.

Thi thể một người phụ nữ nằm co quắp trong vũng nước bùn đen ngòm. Cơ thể đã cứng đờ, miệng hơi hé, hai mắt mở trừng trừng như chết trong nỗi oán hận không nói thành lời. Trên khuôn mặt, từng mảng da bị ăn mòn do axit, lộ ra phần thịt đỏ hỏn khiến không ai dám nhìn quá lâu. Không có giấy tờ tùy thân. Không ai biết cô là ai.

Tống Diệp đến hiện trường trễ hơn các đơn vị khác. Cô bước xuống từ chiếc xe màu xám bạc, khoác chiếc áo choàng dài đen phủ gần gót, bước đi lặng lẽ như bóng đêm. Dưới ánh đèn vàng nhạt, nước mưa còn đọng lại khiến nền đất phản chiếu bóng cô như một chiếc bóng rơi lạc từ thế giới khác.

“Pháp y đến rồi!” – Một giọng nói vang lên, xé tan không khí u ám.
Đội trưởng Trình Khải quay người lại, ánh mắt lướt qua gương mặt không biểu cảm của Tống Diệp. Hắn cao lớn, đồng phục đội điều tra đặc biệt mặc chỉnh tề, khẩu súng bên hông phản chiếu ánh đèn nhạt như nhắc nhở rằng nơi này không thuộc về người thường.

“Không ai chạm vào thi thể chứ?” – Tống Diệp hỏi, giọng nói khàn trầm, nhưng dứt khoát.
“Chúng tôi chờ cô.” – Trình Khải đáp, đôi mày cau nhẹ. “Không nhận dạng được. Không vết thương rõ ràng, nhưng có dấu hiệu bị kéo lê.”

Tống Diệp quỳ xuống cạnh thi thể, mang găng tay vào. Ngón tay cô đặt lên cổ tay nạn nhân, nhẹ như chạm vào làn hơi cuối cùng còn sót lại. Cô nhắm mắt.

Một làn khí lạnh xuyên từ đầu ngón tay, luồn qua cổ tay, lên thẳng thái dương như một tia điện âm. Tống Diệp rùng mình, rồi trong bóng tối sau mi mắt, hình ảnh mơ hồ bắt đầu hiện lên: Một người phụ nữ chạy trốn qua khu đất hoang, tiếng thở hổn hển, ánh đèn pin rọi đằng sau. Một tiếng bước chân đập mạnh trên đá sỏi. Một câu nói như xé rách màn đêm vang lên: “Tôi không muốn chết… tôi chưa kịp nói…”

Tống Diệp mở mắt. Cô đứng dậy chậm rãi. Khuôn mặt vẫn không cảm xúc, nhưng mắt sáng lên rõ rệt.

“Cô ấy không chết tự nhiên,” cô nói. “Cô ấy bị ai đó truy sát. Và…”
“Và?” – Trình Khải bước lại gần hơn, ánh mắt sắc như dao.
“Cô ấy biết người giết mình. Nhưng lại không dám nói tên.”

“Chết rồi thì sao nói được?” – Một viên cảnh sát phụ trách hiện trường mỉa mai.
Tống Diệp không trả lời. Cô quay lại phía chiếc xe, lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ. Bên trong là mảnh trầm đen đã khô, một cuộn chỉ đỏ và ba mảnh bạc cũ. Trình Khải bước tới, đứng cạnh, ánh mắt nghi ngờ.
“Cô định làm gì?”
“Gọi hồn.” – Tống Diệp nói mà không quay đầu.

Viên đội trưởng không nói gì nữa. Dù hắn không tin vào tâm linh, nhưng từ vụ án trước – khi Tống Diệp vạch mặt một kẻ giết người hàng loạt chỉ nhờ một dấu máu khô... hắn không còn dám đánh giá thấp cô gái này.

Tống Diệp châm trầm, thắt chỉ đỏ quanh ngón tay mình. Hơi khói lan ra, hòa vào sương đêm như một màn vải mỏng vắt ngang không gian. Gió im bặt. Những thanh âm của đêm tối dường như cũng bị hút đi.

Rồi... giọng nói ấy lại vang lên. Không còn đứt đoạn. Mà là một tiếng thì thầm sát bên tai Tống Diệp:
“Đừng để hắn đến gần… hắn biết cách giết cả linh hồn…”

Một cơn gió lướt qua gáy cô. Tống Diệp quay lại – phía sau hoàn toàn không có ai. Cô quay sang nhìn Trình Khải, nhưng đội trưởng vẫn đứng yên, ánh mắt như dò xét từng phản ứng của cô. Không. Hắn không nghe thấy gì cả.

“Cô vừa nghe thấy gì?” – Trình Khải hỏi, giọng trầm hơn.
“Linh hồn cô ấy... sợ một người. Một kẻ không chỉ giết thể xác, mà còn biết xóa luôn dấu tích của linh hồn.”

“Nghe như phim kinh dị,” hắn mỉa.
“Phim kinh dị thường bắt đầu từ chuyện có thật.”

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa đêm, trong khoảnh khắc yên lặng như mọi thứ xung quanh biến mất. Trình Khải không biết tại sao, nhưng lần đầu tiên trong suốt sự nghiệp, hắn cảm thấy một thứ gì đó... không thể giải thích được, như thể vừa mở ra một cánh cửa mà tốt hơn là không nên chạm vào.

Tống Diệp quay đi, mắt nhìn về phía tấm vải phủ lên thi thể người phụ nữ vô danh. Cô thì thầm, gần như nói với chính mình:
“Đây chỉ là khởi đầu.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.