Sáng hôm sau, trời mù sương dày đặc. Tống Diệp đứng trước bàn điều tra của Đội Trọng Án – nơi từng là kho tư liệu cũ đã được cải tạo thành phòng làm việc chung. Những mảng tường ố vàng còn vương vết ẩm, ánh đèn huỳnh quang chập chờn tạo nên không khí không khác gì trạm giam kín đáo.
Trình Khải bước vào, đặt xấp hồ sơ xuống bàn cái cạch. Hắn mặc sơ mi trắng, tay áo xắn đến khuỷu, cà vạt buộc lỏng như thể đêm qua không ngủ.
“Xác vẫn chưa xác minh được danh tính,” hắn nói. “Không trùng khớp bất kỳ dữ liệu dân sự nào. Không báo mất tích. Không dấu vân tay. Không có… gì cả.”
Tống Diệp ngồi bên bàn dài, trước mặt là bức ảnh chụp thi thể nạn nhân từ nhiều góc. Bàn tay cô lật từng tấm ảnh như đang đọc từng dòng chữ ẩn sau những vết thương. Cô khẽ nói:
“Cô ấy bị ai đó cố tình xóa sạch dấu vết. Không chỉ danh tính… mà cả sự tồn tại.”
Trình Khải dựa vào bàn, khoanh tay. “Cô từng gặp dạng này chưa?”
Tống Diệp gật nhẹ. “Một lần. Ở phía Bắc. Kẻ giết người sử dụng dị năng xóa ký ức liên quan đến nạn nhân – không ai nhớ họ từng tồn tại.”
Hắn nhíu mày. “Cô nói là dị năng?”
“Ừ. Nhưng không phải ai cũng tin.”
“Tôi không tin,” Trình Khải thẳng thắn. “Nhưng tôi không phủ nhận những gì cô làm được. Câu hỏi là: tại sao cô?”
Tống Diệp ngẩng đầu. Ánh mắt cô đập thẳng vào mắt hắn, sắc lạnh như lưỡi dao vừa trích máu.
“Vì chỉ tôi nghe được linh hồn họ đang nói gì.”
Khoảnh khắc im lặng kéo dài. Trình Khải nhướng mày nhưng không cãi. Hắn quen rồi – những câu trả lời không giống người thường của Tống Diệp luôn để lại cảm giác rờn rợn lưng.
Một tiếng đập cửa dồn dập cắt ngang. Một cảnh sát trẻ chạy vào, mặt tái xanh:
“Đội trưởng! Có vụ án mới! Một xác nữ được phát hiện ở khu lò gạch cũ… cũng không giấy tờ, mặt bị phá hủy giống hệt nạn nhân hôm qua!”
Ánh mắt Trình Khải lập tức đổi sắc. “Lên xe!”
Khu lò gạch cũ nằm ngoài rìa thành phố, đã bị bỏ hoang hơn một thập kỷ. Những bức tường gạch sập xệ loang lổ rêu xanh. Mùi ẩm mốc và xác chết quyện lấy nhau, bốc lên nồng nặc như cảnh tượng từ một cơn ác mộng. Tống Diệp bước vào đầu tiên. Cô không bịt mũi, không tỏ vẻ khó chịu, trái lại còn tập trung cao độ như nghe ngóng gì đó vô hình.
Thi thể thứ hai cũng là nữ, cũng không dấu vết nhận dạng. Gương mặt bị đốt bằng axit, cơ thể không có dấu hiệu phản kháng – giống như bị gây mê trước khi chết.
“Cách gây án quá sạch,” Trình Khải thì thầm. “Không dấu vết, không hung khí, không nhân chứng. Như thể… kẻ giết người không để lại cái bóng.”
Tống Diệp nhắm mắt. Cô ngồi cạnh xác, đặt tay lên ngực nạn nhân.
Cảm giác lạnh buốt lan dần. Trong bóng tối của tâm trí, một giọng nói yếu ớt vang lên, run rẩy:
“…hắn cười… hắn biết tôi thấy mặt hắn… nhưng hắn bảo… không ai nhớ nổi tôi…”
Đôi mắt Tống Diệp mở bừng. “Cô ấy cũng bị cùng một người giết. Nhưng lần này… cô ấy nhìn thấy mặt hắn.”
“Cô thấy được gì?” – Trình Khải hỏi gấp.
“Chưa đủ rõ. Chỉ biết hắn là đàn ông, tóc ngắn, mặc áo khoác xám… và có hình xăm con mắt sau gáy.”
Trình Khải nhìn cô. “Ký hiệu của tổ chức Dị Phách…”
Tống Diệp gật nhẹ. “Tôi e là vụ này không chỉ dừng ở một kẻ giết người.”
Cô đứng dậy, mắt dán vào bức tường gạch đằng xa. Trong ánh sáng le lói, một dấu vết như máu khô dính trên tường tạo thành một chữ Hán nguệch ngoạc: “Hồn”.
“Chúng đang gửi lời cảnh báo.” – Cô nói khẽ.
Trình Khải siết chặt tay, ánh mắt tối lại. “Vậy chúng ta sẽ trả lời.”
Bóng hai người hòa vào bóng tối trong khu nhà gạch đổ nát, mở đầu cho cuộc truy lùng không chỉ giữa người sống và kẻ giết người – mà còn giữa người sống và những linh hồn chưa buông tha.