truy hồn

Chương 10: Dự Báo Từ Ký Ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự kiện gương tan, cả biệt thự Thạch Trầm chìm vào tĩnh lặng. Tống Diệp ngồi lặng bên đống cát trắng sót lại, đôi tay vẫn khẽ run. Lạc Vân không lên tiếng. Cô biết, giờ phút này, bất kỳ lời nào thốt ra cũng chỉ là sự can thiệp thừa thãi. Đôi mắt Tống Diệp vẫn đọng lại giọt lệ chưa kịp rơi, pha lẫn tiếc nuối và thanh thản.

“Cô ấy đi rồi.” – Lạc Vân nói khẽ, tay vẫn cầm chiếc vòng cổ. “Nhưng chưa phải kết thúc đâu, Diệp.”

Tống Diệp quay sang nhìn cô.

“Chiếc gương không chỉ là nơi giam giữ. Nó là cổng liên kết.”

“Với vùng ký ức sâu?” – Diệp hỏi.

“Không. Với thế giới linh lực thứ ba.” – Lạc Vân nói, giọng đanh lại. “Vùng giao nhau giữa sống và chết. Nơi mà người có thù hận chưa giải thoát sẽ bị giữ lại… nhưng đồng thời, cũng là nơi dễ bị khai thác nhất bởi những kẻ biết cách thao túng linh hồn.”

Cô đưa ra một tập hồ sơ được mã hóa.

“Vừa được gửi từ trụ sở chính. Có người đã đăng nhập hệ thống cấp Omega – từ điểm truy cập thuộc viện nghiên cứu đã bị xóa khỏi bản đồ từ mười năm trước.”

“Truy cập vào hồ sơ Thanh?” – Diệp siết chặt nắm tay.

“Không chỉ vậy. Mọi tín hiệu năng lượng phát ra từ cô – trong lúc tiếp xúc với linh thể – đã bị sao chép.”

Ánh mắt Diệp trở nên sắc lạnh.

“Chúng đang muốn dùng tôi như một kênh dẫn năng lượng.”

Lạc Vân gật đầu.

“Chị không chỉ đơn giản là ‘người sống sót’. Chị có thể là kẻ ‘kết nối’. Và kẻ điều khiển phía sau chắc chắn đang chờ điều đó xảy ra.”

Trong phòng tối của trung tâm điều phối, hệ thống bản đồ năng lượng vừa hiện lên một chấm đỏ – báo hiệu sự dịch chuyển dị thường.

Tống Diệp bước lại gần, chỉ vào điểm giao nhau giữa hai tọa độ.

“Ở đây... là Viện Lưu Trữ Số 4. Chỗ này từng là nơi xử lý các dữ liệu linh thể mức A.”

“Nhưng bị phong tỏa từ năm 2013.” – Lạc Vân nói. “Tại sao bây giờ lại xuất hiện tín hiệu?”

“Có thể có ai đó cố tình mở lại đường dẫn ký ức. Một nghi thức triệu hồi…”

Cô chưa kịp dứt lời, điện thoại nội bộ reo vang.

Tiếng từ đầu dây kia truyền đến:

“Trung tâm phân tích năng lượng. Chúng tôi vừa phát hiện một biến động mạnh – tại chính biệt thự Thạch Trầm. Sóng linh cảm phát tán vòng ngược, hình thành một dạng… dự báo tương lai.”

“Dự báo tương lai?” – Lạc Vân cau mày.

“Đúng. Hình ảnh vừa được trích xuất – là một phần ký ức chưa từng tồn tại trong hệ thống. Nó không phải quá khứ, không phải hiện tại. Mà là... một viễn cảnh xảy ra nếu vụ việc không được ngăn lại.”

Lạc Vân và Diệp lập tức đến phòng phân tích.

Màn hình lớn bật lên.

Hình ảnh mờ ảo hiện ra – là một thành phố bị bao phủ bởi bóng tối dày đặc. Những linh thể không rõ mặt kéo lê từng bóng người sống, cột vào các đường dẫn năng lượng như dây xích. Trên một đỉnh tháp sụp đổ, một kẻ không rõ mặt, toàn thân phủ áo đen, giơ tay ra trước khoảng không – miệng lẩm bẩm những câu chú bằng thứ ngôn ngữ đã tuyệt tích.

Tống Diệp rùng mình.

Giọng người máy phân tích vang lên:

“Độ khả thi hình ảnh: 43%. Tương lai chưa cố định. Nhưng cốt lõi linh lực bắt đầu tụ lại quanh người ‘kết nối trung tâm’.”

“Người đó là ai?” – Lạc Vân hỏi, ánh mắt sắc như lưỡi dao.

Tiếng máy đáp:

“Đối tượng trung tâm: Tống Diệp.”

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Tống Diệp cắn răng.

“Chúng muốn dùng tôi như cánh cổng mở ra cơn thịnh nộ cuối cùng.”

Lạc Vân bước lên, đối mặt cô.

“Vậy ta phải đóng cánh cổng đó lại. Trước khi quá muộn.”

“Cô không sợ sao?” – Diệp hỏi.

“Tôi sợ.” – Lạc Vân đáp. “Nhưng càng sợ hơn nếu để kẻ khác dùng chị để hủy thế giới này.”


Đêm hôm đó, trong phòng riêng, Tống Diệp ngồi một mình.

Trên bàn, cô đặt hai tấm ảnh: một của Thanh – khi còn sống, đang cười trong nắng; một là hình viễn cảnh đen tối vừa được trích xuất từ hệ thống.

Tay cô run, lần đầu sau nhiều năm, cô thấy mình bất lực trước một tương lai không thuộc về logic. Một thế giới nơi cảm xúc không còn là sự cứu rỗi, mà trở thành nguyên liệu bị thao túng.

Cửa phòng mở khẽ.

Lạc Vân bước vào, không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh, đặt vào tay cô một cuốn sổ nhỏ.

“Gì đây?” – Diệp hỏi.

“Sổ ghi chú cảm xúc. Tôi từng dùng để đối phó với những linh thể lạc lối. Cảm xúc – nếu biết ghi nhận đúng – sẽ là la bàn dẫn đường. Không phải vũ khí.”

Tống Diệp mở sổ. Trong đó là những nét chữ mềm mại, đôi chỗ nguệch ngoạc, ghi lại từng dòng:

“Hôm nay thấy sợ.”

“Nhưng cũng thấy được ánh sáng nhỏ nơi cuối con đường.”

“Có một người – không hề bỏ cuộc.”

Tống Diệp ngước nhìn Lạc Vân.

“Cô viết?”

“Không.” – Lạc Vân đáp. “Đó là của một cô bé từng được tôi đưa từ ký ức tối ra ngoài. Em ấy viết trước khi rời đi.”

Diệp siết chặt cuốn sổ.

“Nếu đến một ngày tôi trở thành cổng dẫn, hãy nhớ giúp tôi điều này: tôi đã từng muốn quay lại. Chỉ là không đủ dũng cảm.”

“Vậy giờ hãy mượn tạm dũng cảm của tôi.” – Lạc Vân mỉm cười.

Lần đầu tiên, Diệp bật cười khẽ. Tiếng cười buồn, nhưng cũng như một vết rạn nhỏ nơi bức tường đóng kín.


Ở đâu đó, trong một căn phòng kín không ánh sáng, một chiếc mặt nạ gỗ cũ kỹ được đặt lên một bàn đá.

Một người đàn ông không rõ mặt cầm lên một sợi tóc.

“Sóng cảm xúc khởi động. Kết nối đã mở. Kế hoạch 014-EX, bắt đầu.”

Trong tiếng gió rít giữa đêm.

Linh lực cổ xưa – đang trỗi dậy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.