truy hồn

Chương 9: Dấu Vết Ký Ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, khu vực phòng thí nghiệm tầng 3 được niêm phong. Chiếc gương đã được đưa đi niêm cất trong kho vật chứng cấp A. Nhưng cả đêm, Lạc Vân không ngủ. Trong đầu cô vẫn quanh quẩn hình ảnh bàn tay nhỏ trắng bệch thò ra khỏi mặt kính. Không phải ai cũng nhìn thấy – chỉ có cô và Tống Diệp. Mà như vậy cũng đồng nghĩa với một điều: cả hai đều đã bị gắn “dấu vết”.

“Dấu vết” – là thuật ngữ do bộ phận dị năng tạm đặt tên. Người từng tiếp xúc với những linh thể mang theo thù hận sâu nặng, nếu bị chúng nhận ra, sẽ để lại một loại năng lượng đặc biệt trên người. Nó không gây hại ngay, nhưng giống như đánh dấu – để linh thể dễ dàng bám theo. Dễ bị kéo về vùng ký ức chưa giải thoát.

Tống Diệp không nói gì từ tối qua đến giờ. Nhưng cô không rời khỏi phòng điều tra. Ánh mắt trầm mặc của cô cứ dán chặt vào hồ sơ Thanh – cô gái từng bị xem là “đối tượng mất tích không xác định”, giờ đây trở thành… nửa phần linh hồn mắc kẹt trong gương.

Lạc Vân đứng sau lưng, yên lặng quan sát.

“Em ấy từng là người tôi muốn bảo vệ.” – Giọng Tống Diệp cuối cùng cũng vang lên, trầm thấp, rất khẽ. “Lúc nhỏ, tôi từng hứa sẽ không rời khỏi em ấy. Nhưng chính tôi đã quay lưng.”

Lạc Vân không chen vào. Chỉ khẽ ngồi xuống đối diện. Tống Diệp ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cô – bình tĩnh, kiên quyết.

“Vậy giờ chị định quay lại sao?”

Tống Diệp không trả lời, nhưng cầm lên mảnh ảnh rách cuối cùng còn giữ được – một phần gương mặt Thanh thời niên thiếu, chỉ còn lại khóe môi và ánh mắt dịu dàng. Cô ép tấm ảnh vào lòng bàn tay, giọng nghẹn: “Chị đã giết em ấy, Lạc Vân. Không phải một lần, mà là hai lần.”

“Không, chị không giết ai cả.” – Lạc Vân nói. “Nhưng nếu chị không chịu đối diện với chuyện năm xưa, người chết sẽ không bao giờ buông tha. Và tôi cũng không để chị chết trong im lặng như vậy đâu.”

Cô bước đến sát, giọng cứng lại: “Tôi cần chị – không phải như một nhân chứng, mà là người có kết nối với đối tượng dị năng. Chúng ta không còn thời gian nữa.”

Tống Diệp ngẩn ra. Một khoảnh khắc rất ngắn, giữa hai người chỉ còn tiếng gió ngoài cửa sổ rít qua khe cửa hẹp. Rồi cuối cùng, cô gật đầu.

Lạc Vân nhấn nút gọi nội bộ.

“Mở hồ sơ điều tra 014-EX. Cho truy xuất lại toàn bộ dữ liệu bị xóa từ năm 2010 đến 2012. Bắt đầu từ trại tâm thần Thạch Ngưu.”


Hai giờ sau, trong phòng phân tích linh lực tầng ngầm.

Một kỹ thuật viên đeo kính bảo hộ trao cho Lạc Vân một tấm giấy trong suốt.

“Chúng tôi đã lọc ra sóng linh cảm phản ứng trên kính gương hôm qua. Đây là dạng mã năng lượng chưa từng gặp – có thể gọi là ‘nhiễu cảm xúc’.”

“Nhiễu cảm xúc?” – Lạc Vân nhíu mày.

“Đúng. Khi cô Tống tiếp xúc, năng lượng phát ra tương đồng với sóng não khi gặp ký ức mạnh. Nhưng khi cô Lạc tiếp xúc, lại phản ứng với loại sóng… chưa xác định. Tạm thời có thể nói: vật thể bên trong gương có phản ứng cảm xúc khác nhau tùy theo người đối diện.”

Lạc Vân nhìn sang Tống Diệp.

“Chị là người khiến cô ấy xuất hiện. Tôi là người khiến cô ấy khóc máu.”

Không khí đặc lại.

Tống Diệp nói nhỏ: “Có thể... cô ấy nhận ra em là người đang thay chị nối tiếp lời hứa.”

Lạc Vân im lặng. Trái tim cô đập lệch một nhịp.


Ba ngày sau, vụ án được chuyển thành hồ sơ cấp S. Không còn ai được phép truy cập ngoài đội đặc biệt.

Lạc Vân và Tống Diệp được điều đến biệt thự Thạch Trầm – nơi từng là trụ sở nghiên cứu bệnh lý rối loạn cảm xúc, nhưng thực chất là trung tâm thử nghiệm năng lực dị thường. Nơi này bị bỏ hoang sau vụ cháy năm 2012. Trong hồ sơ, có ghi tên một người bảo trợ chính: “Tống Như Khanh”.

“Là mẹ chị.” – Tống Diệp lạnh giọng, mắt không chớp. “Bà từng điều hành trung tâm. Và chính tay bà đã đưa Thanh vào đó.”

“Vì sao?” – Lạc Vân hỏi, mắt tối lại.

Tống Diệp không trả lời. Cô chỉ rút ra một chiếc vòng cổ màu đen, đặt vào tay Lạc Vân.

“Thanh từng nói: nếu em chết đi, đừng để linh hồn em trôi dạt. Giữ sợi dây này, sẽ dẫn em về.”

Chiếc vòng tỏa ra một hơi lạnh.

Lạc Vân cầm lấy – cảm giác như cầm lấy một nhịp thở đang đập rời rạc, mơ hồ, nhưng chưa bao giờ biến mất.


Đêm đó, gió nổi lên rất lớn. Biệt thự Thạch Trầm sặc mùi ẩm mốc, loang lổ máu cũ trên sàn. Trong căn phòng kín tầng ba, họ tìm thấy một căn phòng gương bị phong tỏa bằng dây xích.

Mảnh gương trên tường vỡ nát, nhưng vẫn phản chiếu rõ từng nét mặt của người bước vào.

Tống Diệp đứng đối diện.

Trong gương, Thanh ngồi đó.

Lạc Vân lùi lại, tay cầm chặt vòng cổ.

“Diệp...” – tiếng gọi vang lên lần nữa. Nhưng lần này, Thanh không còn tóc rũ rượi hay đôi mắt lạnh băng. Cô gái trong gương – đang khóc. Môi mấp máy: “Em không muốn hận chị nữa…”

Tống Diệp nghẹn lại.

Thanh giơ tay ra – không xuyên qua được lớp kính.

Lạc Vân bước đến, đưa chiếc vòng ra trước mặt. “Đi theo sợi dây này. Nó sẽ đưa em ra khỏi vùng tối.”

Từ trong gương, những vệt máu nhỏ nhỏ rỉ ra. Nhưng không còn là tiếng gào thét.

Chỉ là tiếng nức nở dịu nhẹ như ngày thơ dại.

Ánh sáng mờ mờ len lỏi qua lớp gương nứt.

Và lần đầu tiên sau mười lăm năm, Tống Diệp bước một bước tới – đưa tay chạm vào lớp kính lạnh băng.

Thanh cũng giơ tay ra.

Hai bàn tay – trong hai thế giới – chạm lấy nhau qua một đường nứt.

Mặt kính phát sáng.

Một giây sau, toàn bộ gương tan thành cát trắng.

Linh thể bên trong… đã được đưa ra khỏi vùng ký ức.


Nhưng ở căn phòng bên cạnh, một mắt camera quay lén vụt đỏ lên.

Hệ thống khởi động ngầm – ghi lại toàn bộ sóng năng lượng vừa phát sinh.

Từ một góc tường sâu nhất, một giọng nói khe khẽ vang lên qua loa ghi âm cũ kỹ: “014-EX. Đã phản hồi. Mở lại hồ sơ dị năng cấp Omega.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.