Thành phố về đêm chẳng bao giờ ngủ. Nó chỉ đổi lớp mặt nạ – từ nhộn nhịp sang trầm uất, từ ồn ào sang lặng lẽ đến lạnh người. Những tòa cao ốc sáng đèn như những ngọn tháp chọc thủng bầu trời, ánh sáng xanh trắng hắt xuống từng con phố thấm mùi mưa.
Trong một căn hộ cao cấp ở tầng 31 khu trung tâm, cảnh sát đang phong tỏa hiện trường vụ án giết người.
Thi thể một người đàn ông – CEO của công ty bảo mật hàng đầu – được phát hiện ngồi chết gục trên ghế da. Đôi mắt mở trừng, da mặt tím tái, đầu nghiêng sang bên như bị rút kiệt toàn bộ sinh khí. Cạnh thi thể là ly rượu sóng sánh đỏ, và trên miệng ly… là một dấu son đỏ chói, sắc sảo như một cái tát thẳng vào sự sống.
Thanh Hoan bước vào hiện trường. Bộ vest đen ôm gọn thân hình cao ráo, từng bước đi dứt khoát vang lên giữa không gian yên ắng như nhát dao lướt qua thủy tinh. Mái tóc đen dài được cột gọn sau gáy, gương mặt trắng lạnh, ánh mắt đen thẳm như hồ nước không đáy – chính là đội trưởng đội điều tra đặc biệt vừa tiếp nhận vụ án.
"Không dấu vết đột nhập. Khóa điện từ nguyên vẹn. Camera hành lang bị vô hiệu hóa trong đúng 7 phút 46 giây," trợ lý Lâm báo cáo, ánh mắt khẽ liếc sang Hoan như chờ phản ứng.
"Ổ cứng máy tính nạn nhân bị xóa toàn bộ," anh nói tiếp. "Nhưng… có một chi tiết lạ. Vết son không chỉ in trên ly, mà còn dính một ít ở cổng USB. Rõ ràng có ai đó cố tình để lại."
Thanh Hoan không trả lời. Cô cúi người, găng tay cao su lướt nhẹ trên ổ đĩa vừa bị tháo ra. Đầu ngón tay dừng lại ở mép cổng USB – một vệt son đỏ mỏng, gọn gàng đến mức tinh vi. Loại màu son này… cô nhận ra.
Không phải ai cũng dùng màu đỏ thiên máu có ánh tím ẩn như vậy. Nó không chỉ là một dấu son, mà là một “chữ ký” – tinh tế và thách thức. Một cái tên lập tức hiện lên trong đầu cô: Trác Vân.
Ba năm trước, hacker bí ẩn mang mật danh “Thỏ Trắng” đã làm chấn động toàn ngành điều tra khi đột nhập thành công vào hệ thống an ninh quốc gia rồi… biến mất không dấu vết. Mọi manh mối đều dẫn tới ngõ cụt, mọi kỹ thuật phá mã đều bị vô hiệu hóa chỉ trong tích tắc.
Trừ một lần. Lần duy nhất “Thỏ Trắng” để lại chút sơ hở – là khi đụng độ với Thanh Hoan. Và cũng chính trong lần đó, Hoan đã nhìn thấy cô ta – Trác Vân: một người phụ nữ với dáng hình yêu nghiệt, đôi mắt sắc như dao găm, nụ cười vừa khinh bạc vừa mời gọi.
Vụ án năm đó khép lại vì thiếu chứng cứ. Vân biến mất. Còn Hoan – kể từ ngày ấy – chưa từng nhắc đến tên cô ta lần nào nữa.
Trên bàn làm việc, đội kỹ thuật phát hiện một tờ giấy in từ máy fax kiểu cũ. Dòng chữ duy nhất:
“Cô còn nhớ ánh mắt của mình đêm đó không, Thanh Hoan?”
Không cần chữ ký. Cũng không cần thêm lời. Câu hỏi đó đủ để kéo mọi ký ức lắng sâu trong tiềm thức trở về – như một bản nhạc nền của tội lỗi vừa bị bật lên giữa đêm lạnh.
Hoan siết nhẹ bàn tay, ánh mắt vẫn không đổi. Nhưng người trợ lý đứng bên cạnh lại thoáng thấy, trong đáy mắt đó có một gợn sóng nhỏ – không phải sợ hãi, mà là… cảnh giác pha lẫn một điều gì đó rất khác.
Như thể giữa cô và Trác Vân… chưa bao giờ chỉ là truy đuổi giữa cảnh sát và tội phạm.
Mà là một vết cắt cũ, chưa từng lành. Và bây giờ, nó đang chảy máu trở lại.