Bảy giờ sáng. Căn phòng họp tầng 12 của Cục Điều Tra Tội Phạm Công Nghệ Cao được khóa kín. Màn hình chiếu giữa phòng hiện rõ hồ sơ vụ án: nạn nhân là Lý Tấn – Giám đốc điều hành của hệ thống bảo mật S-Gate, chuyên cung cấp phần mềm mã hóa cho chính phủ và các tập đoàn tài chính.
Thanh Hoan đứng thẳng, ánh mắt quét qua đội ngũ dưới quyền như lưỡi dao lạnh. Bên cạnh cô là bảng chi tiết thời gian, danh sách người tiếp xúc gần và... ba dòng dữ liệu cuối cùng được ghi nhận trên hệ thống máy chủ của S-Gate trước khi bị xóa sạch.
Một bản nhạc cổ điển. Một bức ảnh động mờ nhòe. Và… một đoạn mã lạ chưa giải được.
Cô khoanh tay, không nói gì trong gần mười giây, rồi đột ngột lên tiếng:
“Gọi cho phòng dữ liệu ngầm. Tôi muốn toàn bộ log truy cập nội bộ trong vòng 24 giờ trước khi Lý Tấn chết. Ai từng chạm vào hệ thống đều phải khai.”
“Đội trưởng, đoạn mã đó... hình như mang cấu trúc cũ từng gặp ba năm trước.” Trợ lý Lâm thì thầm, giọng khẽ nhưng đủ để mọi người lặng đi.
Hoan không phản ứng. Cô chỉ quay nhẹ mặt về phía màn hình, môi mím lại – biểu cảm khó đọc.
Ba năm trước… cũng một đoạn mã như thế. Mã được tạo từ hệ thống do chính Trác Vân lập ra thời còn hoạt động ẩn danh trong các sàn darknet. Nó không chỉ để phá mã – mà còn là lời chào. Một lời chào thách thức, kiêu ngạo, như thể nói: “Tôi ở đây, cô tìm được tôi không?”
Hoan vẫn nhớ rất rõ đêm đó – đêm cô gần như tóm được Trác Vân trong một trận đột kích. Cô ta mặc váy đỏ, tóc xõa, môi đỏ rực và ánh mắt... như cười, như đùa, như vạch toang cả bản ngã lạnh lùng của Hoan chỉ bằng một cái nhìn.
Lần đầu tiên, Thanh Hoan mất kiểm soát. Lần đầu tiên, cô không bóp cò. Và từ đó, cô ghét chính mình vì điều đó.
Điện thoại trong túi rung nhẹ. Hoan liếc nhìn – tin nhắn từ một số ẩn:
“Muốn biết vì sao hắn chết? Tới tầng hầm B3 – kho dữ liệu lạnh – một mình.”
Hoan đưa tay khóa màn hình. Cô không nói với ai. Chỉ khẽ quay gót, bước thẳng ra khỏi phòng họp như một cái bóng vừa bị gió thổi qua, mạnh mẽ, cứng rắn – nhưng lặng lẽ đến đáng sợ.
Tầng hầm B3 là nơi cất giữ các thiết bị thu giữ đặc biệt – không ai được phép vào nếu không có lệnh cấp cao. Nhưng với Hoan, không cần lệnh. Cô chỉ cần một lý do.
Cửa thép mở ra bằng vân tay và mã sinh học. Không ai theo sau. Cô bước vào, ánh đèn mờ vàng chiếu lên hàng kệ thiết bị lạnh buốt. Và ở cuối hành lang – có một bóng người đứng tựa vào tường.
Ánh sáng yếu nhưng vẫn đủ để Hoan nhận ra dáng người ấy. Gợi cảm, thoát tục, và quá đỗi quen thuộc.
“Lâu rồi không gặp,” người kia cười. Giọng trầm thấp, kéo dài như thể từng chữ đều được nhào nặn bằng mùi của thuốc lá và mật ong.
Trác Vân.
Vẫn ánh mắt ấy. Vẫn bờ môi đỏ ấy. Nhưng giờ đây còn hơn cả một ký ức – mà là một lời mời… nguy hiểm.
“Cô vẫn thích đến muộn nhỉ?” Vân nói tiếp, ánh mắt nửa hờ, nửa thách thức. “Hay là tôi đến sớm quá… vì nhớ cô?”
Thanh Hoan không trả lời. Tay cô vẫn ở gần khẩu súng sau lưng, nhưng ánh mắt... không hẳn là đề phòng.
Cô nhìn thẳng vào Vân như đang tìm kiếm một dấu vết. Nhưng điều duy nhất cô thấy... là mình đang nhìn vào một kẻ từng khiến cô đánh mất bản thân, và bây giờ, có lẽ là lần nữa.
“Cô làm việc này?” Hoan hỏi, giọng sắc như dao rạch tường.
Vân bước lên một bước, đứng gần đến mức mùi nước hoa gỗ nhẹ nhàng thoáng qua cánh mũi Hoan.
“Tôi làm rất nhiều việc. Câu hỏi là… cô định bắt tôi vì tội nào trước?”
Ánh mắt hai người chạm nhau, như hai mũi dao, như hai tầng khí lạnh xoáy vào nhau – nhưng giữa khoảng sát ấy… lại có một khe hở đủ để đốt cháy cả một thành phố.