Trong nhà kho mờ ánh đèn, cả nhóm ngồi quanh một bản đồ thành phố được chiếu trên màn hình lớn. Những ký hiệu đỏ đánh dấu các vị trí khả nghi, nơi từng có dấu hiệu của nội gián – và cũng là điểm có thể có dấu vết của "Dự án Mật".
“Đêm nay là thời cơ,” Trác Vân trầm giọng. “Chúng ta sẽ đánh thẳng vào ổ dữ liệu phụ trợ của Đội D, tại tòa nhà số 87 đường Thiên Viễn.”
Người đàn ông từng bị khai trừ, tên là Lâm Thụ, nhíu mày. “Cô chắc chắn còn kết nối với hệ thống đó?”
“Chắc.” Vân cắm USB khác vào máy, đoạn mã hiện lên như nhịp thở. “Tôi không bao giờ rời đi tay không.”
Thanh Hoan đứng tựa vào tường, ánh mắt quan sát Vân như muốn đọc ra điều gì đó phía sau vẻ lạnh lùng ấy. “Cô vẫn chưa nói cho tôi vì sao lại tin tôi.”
Vân liếc nhìn Hoan, lặng vài giây. “Vì ánh mắt cô không biết nói dối.”
“Còn nếu tôi chỉ là diễn giỏi?” Hoan hỏi, giọng mềm như lưỡi dao lùa qua cổ.
“Thì đến lúc đó, tôi sẽ tự tay giết cô,” Vân đáp thản nhiên, khiến mọi người trong phòng lặng đi một nhịp.
Không ai nhận ra, Hoan khẽ cười – cười nhạt nhưng chân thật.
**
23:47. Tòa nhà Thiên Viễn.
Gió lùa lạnh, đèn đường vàng vọt. Vân và Hoan đi thang máy đến tầng 10 – tầng chứa máy chủ phụ. Lâm Thụ và người còn lại chốt ở tầng trệt, làm nhiệm vụ phá sóng và gác cửa.
“Cẩn thận với bảo mật sinh trắc học,” Hoan nói, tay nhanh nhẹn tra thẻ từ giả vào khe máy.
“Yên tâm, tôi có thứ khiến máy này bị mù trong 20 giây.” Vân đặt thiết bị lên ổ quét vân tay.
Cạch – cánh cửa mở ra.
Họ bước vào, bóng đèn cảm ứng chớp tắt. Một hàng máy chủ xếp dài như mê cung. Trong khi Hoan cắm ổ cứng để sao lưu dữ liệu, Vân gỡ từng đoạn mã bảo vệ một cách điêu luyện.
Nhưng rồi, màn hình chớp đỏ.
“Có kẻ đang xâm nhập từ xa,” Vân nói khẽ, tay bấm liên tục.
“Không phải Đội D,” Hoan cau mày. “Giao thức lạ… Giống hệ thống tư nhân.”
“Người khác cũng đang tìm thứ mà chúng ta tìm.”
Họ không kịp nói thêm. Cửa sau phát ra tiếng động. Một tiếng tách nhỏ – như lên cò súng.
Vân kéo Hoan nép vào kệ máy, tay lôi khẩu súng ngắn giấu nơi thắt lưng.
“Tôi đi vòng trái,” Hoan nói khẽ.
“Không. Để tôi đi. Cô ở lại – bảo vệ dữ liệu.”
“Cô vừa nói sẽ không để tôi chết, nhớ không?” Hoan nhếch môi.
“Đó là trước khi cô bướng.”
Vân lao đi, bóng áo đen hòa vào hành lang hẹp. Trong tích tắc, một tiếng nổ vang lên nhỏ – lựu khói.
Hoan nhảy khỏi vị trí, kéo ổ cứng ra. Lúc quay lại, cô thấy một bóng người gục bên máy chủ – không phải Vân.
Tiếng súng thứ hai vang lên – rồi yên lặng.
Vân xuất hiện phía cuối hành lang, mặt hơi sạm vì khói nhưng không hề hấn. Trên tay cô là một khẩu súng đã hết đạn.
“Chúng ta phải rút,” cô nói, hơi thở gấp.
“Có lấy đủ dữ liệu không?” Hoan hỏi, mắt vẫn chưa rời được cô.
“Rồi. Nhưng có thứ khác…”
Vân chìa ra một mảnh giấy nhỏ nhặt được từ túi áo của tên xâm nhập – chỉ có một câu duy nhất:
“Kẻ ngồi sau toàn bộ ván cờ chính là người mà cô đang ngủ cùng.”
Hoan chết lặng.