Chiếc xe máy cũ lao vút qua những con hẻm hẹp, tiếng động cơ gằn lên giữa màn sương sớm nặng nề. Trác Vân ngồi trước, áo khoác đen tung bay sau lưng như chiếc bóng. Thanh Hoan ôm chặt eo cô, không vì sợ, mà vì vết thương nơi vai trái đang rỉ máu.
“Chúng ta đi đâu?” Hoan hỏi, giọng lạc giữa tiếng gió.
“Chỗ tôi từng bị phản bội,” Vân nói. “Cũng là nơi có người đang chờ chúng ta tới.”
Họ dừng lại trước một nhà kho bỏ hoang trong khu công nghiệp cũ, tường sơn tróc lở, cửa sắt han gỉ. Vân đẩy cửa, ánh sáng nhập nhoạng soi rõ bên trong: một bàn máy tính cũ, vài màn hình cắm dây rối rắm, camera giám sát, một bức tường dán đầy ảnh và hồ sơ.
Hoan nhíu mày. “Cô làm ổ ở đây từ khi nào?”
“Ngay khi tôi nhận ra mình không thể tin ai.”
Vân vẫy tay ra hiệu Hoan ngồi xuống. Cô lấy ra một chiếc USB từ trong áo ngực, cắm vào máy tính. Màn hình hiện lên hàng loạt file: “Dự án Mật”, “Đội D – Nội gián”, “Hoàng Tín – Lật Án”.
“Cái này đủ để cả Cục rung rinh.” Hoan nhìn dữ liệu, trầm ngâm.
“Và để cô trở thành mục tiêu tiếp theo nếu không biết cách đi nước cờ.” Vân nghiêng đầu, ánh mắt sắc lẻm.
Cô bước lại gần Hoan, cúi xuống sát mặt, hơi thở nóng nhẹ lướt qua vành tai. “Cô có muốn bắt tội phạm không, đội trưởng? Hay chỉ muốn làm một con tốt đúng quy trình?”
Hoan ngẩng lên. Cả hai đứng đối diện, gần đến mức đầu gối chạm nhau. Không gian giữa họ như đông cứng. Ánh mắt Hoan dừng ở môi Vân – ánh nhìn không còn kháng cự, mà là dằn xé.
“Cô đang làm gì vậy?” Hoan thì thầm.
“Đẩy cô ra khỏi vùng an toàn.”
Vân đặt tay lên vai Hoan – vai phải, nơi không có vết thương. Động tác không mạnh, nhưng đầy áp chế. Bàn tay ấy trượt xuống cánh tay, rồi dừng lại nơi khuỷu tay Hoan đang khẽ run.
“Cô có biết khi nhìn thấy cô bị thương, tôi nghĩ gì không?” Vân hỏi, giọng nhỏ lại, mềm hẳn.
Hoan lắc đầu.
“Tôi nghĩ mình không thể để cô chết, dù kế hoạch có đổ vỡ.”
Một khoảng lặng nặng nề. Rồi đột ngột, Hoan đưa tay kéo Vân xuống. Không phải là nụ hôn, không phải va chạm xác thịt. Mà là một cái ôm. Cái ôm đầu tiên – thật sự – giữa họ.
Trác Vân sững người trong vòng tay Hoan. Không phản kháng. Cô thở ra, khẽ khàng. Tay đáp nhẹ lên lưng Hoan, không ôm lại, chỉ đặt đó.
“Đừng cho tôi hy vọng…” Vân thì thầm. “Tôi chịu không nổi thêm lần nữa.”
Hoan buông cô ra. Ánh mắt họ gặp nhau, mập mờ, căng như sợi dây vừa chực đứt.
“Vậy hãy sống sót đến lúc kết thúc,” Hoan đáp. “Để tôi còn biết rốt cuộc cô là kẻ nào trong tim tôi.”
Một tiếng tít vang lên. Camera báo động. Vân lao đến màn hình. Hình ảnh rõ nét: một chiếc xe trắng đậu cách nhà kho 200m, hai người mặc thường phục đang tiếp cận.
“Bọn Đội D?” Hoan hỏi.
“Không,” Vân nheo mắt. “Là tay trong của tôi. Tôi nhử họ tới để kiểm tra cô.”
Hoan quay lại nhìn Vân. “Kiểm tra tôi?”
“Cô tin tôi, nhưng tôi không thể mù quáng.”
Vân bấm nút mở cửa. Hai người đàn ông bước vào – một trong số đó là người từng bị khai trừ khỏi lực lượng vì ‘tiết lộ thông tin nội bộ’.
“Chúng ta có một giờ trước khi Đội D phát hiện,” người đàn ông nói.
Vân quay sang Hoan, chìa tay ra. “Đi với tôi. Lần này, là ván cờ của riêng chúng ta.”
Hoan không nói gì. Cô nắm lấy tay Vân – bàn tay lạnh nhưng vững chắc – và bước vào vùng tối cùng cô.