Sau cái ngày định mệnh gặp anh trai Thảo, tâm trí tôi như được… cài đặt lại. Từ cô bạn “cứng rắn, tỉnh táo” biến thành con mèo bé nhỏ, cứ nhìn thấy ảnh anh là lại tim đập loạn nhịp.
Tôi bắt đầu suy nghĩ: phải làm sao để có cơ hội gặp anh nhiều hơn?
Nhớ lại câu nói “Mày lại quên đồ hả? Tao lên lấy cho”, tôi quyết định… lên kế hoạch “ghé nhà Thảo” đều đặn hơn.
Nhưng tôi không thể để người ta biết tôi mê trai. Không thể để bạn thân cười tôi “vỡ mộng sau một tuần”. Tôi phải có kế hoạch, phải có chiến lược.
Tôi lấy giấy bút ra, ghi:
Tăng tần suất thăm nhà Thảo — tối thiểu 3 lần/tuần.
Tìm lý do hợp lý để ghé — mượn sách, trả áo, hỏi bài tập, nhờ sửa máy tính…
Tập luyện khả năng bắt chuyện, duy trì giao tiếp — không được cứng đờ như lần trước.
Tìm hiểu sở thích anh trai Thảo — để có đề tài nói chuyện.
Làm thân với mẹ và mèo nhà nó — bước đầu của chinh phục trái tim.
Ngày đầu thực hiện kế hoạch, tôi giả bộ gọi điện cho Thảo:
– Ê, mày cho tao mượn cái sách môn kinh tế nhé?
– Ờ, tao để ở nhà, mày lên lấy đi.
Tôi hí hửng chuẩn bị “công tác”.
Lần này, khi anh trai mở cửa, tôi chủ động chào:
– Anh Khải, em là Vy, bạn thân Thảo đây ạ.
Anh nhìn tôi hơi ngạc nhiên nhưng cười rất ấm:
– Vào đi, hôm nay Thảo đi học thêm, anh cũng bận làm việc, cứ thoải mái nhé.
Suốt một giờ sau, tôi như “phiên bản nâng cấp” của mình: trò chuyện về thời tiết, về phim ảnh, thậm chí pha trò khiến anh cười.
Anh kể về công việc kiến trúc, về những dự án đang làm, về thành phố đang thay đổi.
Tôi nghe chăm chú, thỉnh thoảng nhếch mép cười.
Mọi thứ đều hoàn hảo… cho đến khi anh hỏi:
– Em và Thảo học cùng ngành hả?
Tôi hơi bối rối:
– Dạ, cùng trường nhưng khác khoa.
Anh gật:
– À, vậy thì chắc mấy chuyện học hành tao không thể giúp được nhiều.
Tôi cười:
– Thì anh giúp em “học cách làm quen với anh trai bạn thân” cũng được.
Anh cười phá lên, khiến tôi cũng phải bật cười theo.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu “công cuộc theo đuổi” chuyên nghiệp:
Mỗi tuần lên lịch ghé nhà ít nhất 3 lần.
Chủ động làm “người hầu” nhặt giày, dọn nhà, rửa bát khi có cơ hội.
Chạy theo anh mỗi khi anh đi làm về, giả bộ hỏi han.
Tập tành nấu vài món ăn đơn giản để “làm quà”.
“Tập bám” mèo nhà Thảo – thứ tôi vốn ghét nhất – vì biết mèo là điểm cộng lớn.
Một lần, anh mời tôi uống cà phê khi tôi giúp anh sửa máy tính.
Tôi hớn hở: “Ôi, mình được mời cà phê với anh trai người ta rồi!”
Anh nói nhẹ:
– Cảm ơn em đã giúp anh.
Tôi đáp, trong lòng phơi phới:
– Em vui vì được giúp anh.
Hai ánh mắt giao nhau, tôi cảm nhận được một thứ gì đó – không biết là gì – nhưng rất ấm áp.
Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng suôn sẻ.
Có hôm tôi đi quá “sâu” vào phòng khách, làm đổ nước hoa quả lên thảm.
Anh không hề nổi giận, chỉ cười nhẹ:
– Lần sau cẩn thận nhé.
Nhưng trong lòng tôi thì đang khóc thầm vì ngượng chín cả mặt.
Tôi nhớ lại mình đã từng tự hào đến mức nào: “Tao không dễ bị mê trai.”
Giờ thì phải công nhận: bị mê một người như thế này, “không tỉnh” mới là chuyện lạ.
Vậy là, hành trình theo đuổi “anh trai người ta” bắt đầu, với tất cả sự vụng về, ngượng ngùng, nhưng cũng đầy hy vọng của một cô gái trẻ.