Từ cục nợ trở thành người yêu

Chương 5: Bát Cháo Hành và Vết Sẹo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.


Cơn sốt ập đến Hoàng Nam như một trận cuồng phong. Sau một đêm uống rượu và dầm mình trong cơn mưa như trút nước, cơ thể vốn quen được nuông chiều của hắn cuối cùng cũng gục ngã. Hắn nằm vùi trong chiếc chăn dày, đầu đau như búa bổ, cả người nóng hầm hập nhưng lại cảm thấy ớn lạnh đến tận xương tủy.

Sự yếu đuối thể xác biến Hoàng Nam trở thành một con nhím xù lông. Hắn quát tháo, đuổi hết người làm ra khỏi phòng, ném vỡ cả ly nước mà bà quản gia mang lên. Với hắn, bị bệnh là một sự sỉ nhục, là biểu hiện của sự mất kiểm soát mà hắn căm ghét.

Trong căn bếp, Hạ Lam nghe người làm xì xào kể lại tình hình của "cậu chủ" với vẻ sợ hãi. Cô không hiểu nhiều về những mối quan hệ phức tạp trong nhà, trong đầu cô chỉ có một logic vô cùng đơn giản: người ốm thì phải ăn cháo cho lại sức, có sức thì mới mau khỏi bệnh.

Thế là, mặc cho bà quản gia ái ngại can ngăn, cô xắn tay áo, tự mình vào bếp. Cô không biết nấu những món cao lương mỹ vị, chỉ biết nấu món cháo hành giải cảm mà ngày xưa ở quê mẹ vẫn thường nấu. Mùi gạo rang thơm lừng, quyện với mùi hành lá a cay nồng, chẳng mấy chốc đã lan tỏa khắp căn bếp.

Cô cẩn thận múc một bát cháo nóng hổi, bưng lên phòng hắn.

"Cút! Tôi đã nói là cút hết ra ngoài cơ mà!" – Giọng hắn khản đặc vì sốt và tức giận vọng ra từ trong phòng.

Hạ Lam coi như không nghe thấy, cô đẩy cửa bước vào. Hoàng Nam đang ngồi tựa vào thành giường, mái tóc rối bù, gương mặt vốn ngạo mạn nay đỏ bừng vì sốt, ánh mắt long lên nhìn cô đầy thù địch.

"Cô bị điếc à? Ra ngoài!"

Hạ Lam tỉnh bơ đi vào, đặt bát cháo lên chiếc bàn cạnh giường. "Anh ốm thì phải ăn cháo cho có sức chứ. Anh không ăn thì thuốc cũng không có tác dụng đâu."

"Tôi không cần cô thương hại! Mang đi!" Hắn gạt tay, định hất đổ bát cháo.

"Ấy, đừng!" Hạ Lam vội giữ lại.

Trong lúc giằng co, một ít cháo nóng trong bát sánh ra, rơi trúng mu bàn tay của Hoàng Nam. Hắn khẽ rụt tay lại vì bỏng rát.

Ngay khoảnh khắc đó, một chuyện không ngờ đã xảy ra. Thay vì hoảng sợ, Hạ Lam theo phản xạ buông bát cháo ra, chộp lấy bàn tay của Hoàng Nam và đưa lên miệng thổi phù phù một cách rất tự nhiên.

"Ôi, có nóng lắm không? Xin lỗi anh, tại tôi hậu đậu quá. Để tôi thổi cho nguội."

Hoàng Nam hoàn toàn chết lặng. Hắn sững sờ nhìn cô gái đang ghé sát vào mình, đôi mắt trong veo không gợn một chút sợ hãi nào, chỉ có sự lo lắng thuần túy. Hơi thở ấm nóng của cô phả nhẹ lên da hắn. Bàn tay hắn, bàn tay từng dùng để nắm chặt tay lái lao đi trong đêm, từng dùng để ra đòn trong những trận ẩu đả, nay lại đang được cô gái mà hắn luôn coi là kẻ thù cầm lấy và chăm sóc một cách dịu dàng, bản năng.

Cái chạm đó, sự quan tâm không chút toan tính đó, đã xuyên qua mọi lớp phòng ngự lạnh lùng nhất của hắn. Sự hung hăng trong mắt hắn dần tan biến, chỉ còn lại sự ngỡ ngàng.

Lần đầu tiên, Hoàng Nam im lặng nghe lời. Hắn để yên cho cô thổi nguội tay mình, rồi lẳng lặng cầm lấy thìa, ăn hết bát cháo hành đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.


Vài ngày sau, khi cơn sốt đã hoàn toàn qua đi, Hoàng Nam dường như lại trở về với con người cũ. Hắn ít nói hơn, thường lảng tránh ánh mắt của Hạ Lam, như thể đang cố chối bỏ sự bối rối của bản thân sau "sự kiện bát cháo". Một buổi tối, hắn trở về sau khi đi ra ngoài, trên mặt có thêm một vết rách mới toanh nơi gò má, khóe môi cũng sưng lên và bầm tím.

Hắn lầm lì đi thẳng về phòng, mang theo cả một bầu không khí bực dọc.

Một lát sau, cửa phòng khẽ mở. Là Hạ Lam. Trên tay cô là hộp cứu thương. Cô đã quen với việc này, không còn sợ sệt như trước. Cô thấy vết thương, và cô nghĩ nó cần được xử lý. Đơn giản vậy thôi.

Hoàng Nam ngồi trên mép giường, không nói gì, cũng không đuổi cô đi. Hắn im lặng quan sát cô gái đang dùng bông tẩm thuốc sát trùng, nhẹ nhàng chấm lên vết thương của hắn. Cái chạm lành lạnh của thuốc khiến hắn hơi nhăn mặt.

Đang lúc tập trung lau vết máu khô, Hạ Lam bỗng buột miệng nói một câu rất thật thà, giọng đầy vẻ thắc mắc:

"Sao anh cứ thích đi đánh nhau để bị thương thế nhỉ? Trông vừa xấu vừa đau."

Câu nói đó đánh thẳng vào tâm trí Hoàng Nam.

Xấu? Đau?

Từ trước đến nay, những vết sẹo này trong thế giới của hắn là biểu tượng của sự uy phong, của việc không ai dám động vào. Đám bạn của hắn nhìn nó với vẻ nể sợ. Những cô gái vây quanh hắn thì tỏ ra xót xa một cách giả tạo. Chưa một ai, chưa một ai từng nói với hắn rằng nó "xấu". Lời nhận xét của cô không phải là sự trách mắng, không phải sự dạy đời, nó chỉ đơn thuần là một sự thật được phát ra từ một tâm hồn không có định kiến.

Hoàng Nam không đáp lại. Hắn chỉ ngồi yên, để mặc cho đôi bàn tay mềm mại kia dán miếng băng cá nhân lên má mình. Hắn ngước lên nhìn cô, nhìn vào đôi mắt trong veo và gương mặt tập trung của cô.

Trong khoảnh khắc đó, những cái tên mà hắn từng gán cho cô – "cục nợ", "đồ ngốc", "kẻ phiền phức" – bỗng dưng trở nên vô nghĩa. Trước mặt hắn bây giờ, chỉ là một sự tồn tại rất khó hiểu, nhưng cũng vô cùng ấm áp.



trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!