Trăng treo lơ lửng trên đỉnh Thiên Trụ, ánh sáng bàng bạc xuyên qua tầng mây mỏng như khói, đổ bóng lên mặt đất đá lạnh lẽo và vũng máu đỏ thẫm. Gió thổi rít từng cơn, mang theo mùi máu tanh quyện vào sương đêm. Đứng sừng sững giữa vòng vây là một nam nhân trẻ tuổi, mái tóc dài đen nhánh cột cao, y phục tiêu sư màu lam sẫm rách nát, thấm đẫm máu. Hắn chính là Tư Mã Vô Tình, truyền nhân cuối cùng của Tiêu Cục Thiên Ưng – một huyền thoại của giang hồ đã mai một.
Trước mặt hắn là mười hai kẻ áo đen bịt mặt – sát thủ của Huyết Ảnh Môn, tổ chức sát thủ tàn độc nhất của miền tây bắc. Họ bao vây hắn thành hình bán nguyệt, vũ khí trong tay ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo của tử thần.
"Tư Mã Vô Tình, giao bí kíp ra. Ngươi không còn đường thoát."
Giọng nói khàn đặc của tên cầm đầu vang lên. Gã bước ra từ bóng tối, tay cầm song đao, ánh mắt đỏ rực như dã thú đói mồi.
Tư Mã không nói. Hắn đưa tay rút thanh kiếm mỏng bên hông, ánh thép xanh nhạt dưới ánh trăng khiến không khí xung quanh như chững lại.
"Muốn lấy bí kíp? Qua xác ta."
Vừa dứt lời, thân ảnh hắn như biến mất, xuất hiện ngay trước tên sát thủ gần nhất. Một nhát kiếm lóe lên, máu phụt thành vòi. Không ai kịp thấy hắn ra chiêu.
Trận chiến nổ ra. Tiếng kim loại va chạm, tiếng rên rỉ, tiếng gió gào và cả tiếng thét của những kẻ hấp hối hòa quyện thành một bản giao hưởng chết chóc. Tư Mã Vô Tình như một con rồng giận dữ, lướt qua từng bóng đen, để lại sau lưng những thân thể đổ gục.
Nhưng hắn cũng không toàn mạng. Một vết chém sâu vào vai, một nhát đao sượt qua bụng. Máu hắn nhỏ xuống, hòa vào máu của kẻ thù. Hơi thở hắn gấp gáp, nhưng ánh mắt vẫn không đổi – lạnh lẽo, sắc bén, vô tình như tên gọi.
Chỉ còn lại ba tên. Chúng lùi lại, ánh mắt kinh hoàng. Tư Mã đứng thẳng, mũi kiếm cắm xuống đất, bàn tay run run.
Bất ngờ, trời rung chuyển. Một tiếng sấm vang lên, dù trời không mây. Ánh sáng xanh trắng xé toạc bầu trời, đánh thẳng xuống nơi hắn đứng. Một luồng điện xoáy cuộn, nuốt chửng thân thể hắn.
"Aaaa!!!"
Tiếng hét xé toạc đêm đen. Rồi mọi thứ lặng im.
Tư Mã Vô Tình tỉnh dậy giữa ánh sáng chói lòa. Mùi khói xe, tiếng còi inh ỏi, đèn nhấp nháy đủ màu sắc. Trước mắt hắn là... phố xá?
Hắn bật dậy, hoảng loạn. Người qua đường nhìn hắn, chỉ trỏ, cười cợt. Một cô gái trẻ mặc váy ngắn giơ điện thoại quay lại, nói:
"Cosplay gì ngầu dữ trời!"
Hắn nhìn quanh – xe hơi, bảng quảng cáo LED, những người ăn mặc kỳ lạ. Tư Mã nắm chặt chuôi kiếm, lùi lại, mồ hôi túa ra.
"Đây... là đâu? Yêu trận? Mê cung? Hay ta đã chết?"
Hắn quay đầu bỏ chạy, va vào một chiếc xe buýt. Tài xế chửi ầm lên. Tư Mã lảo đảo rẽ vào con hẻm tối.
Ở đó, hắn gặp Diễm Trang.
Cô gái mặc váy trắng, cầm dù đen, ánh mắt hiền hậu. Cô nhìn hắn, ngạc nhiên rồi mỉm cười:
"Anh ơi, anh có sao không? Bị lạc à?"
Hắn cau mày, tay vẫn giữ kiếm:
"Ngươi là ai? Cảnh giới gì? Sao lại... ăn mặc như thế?"
Cô bật cười:
"Tôi là người. Còn anh chắc từ phim trường nào chạy ra? Nhìn ngầu dữ lắm."
Tư Mã lùi một bước, ánh mắt nghi hoặc. Diễm Trang nghiêng đầu:
"Tên anh là gì?"
Hắn ngập ngừng:
"Tư Mã... Vô Tình."
"Wow, cái tên nghe như kiếm khách thời xưa ấy!"
Cô chìa dù ra che cho hắn:
"Thôi, dù cosplay hay thật thì anh cũng đang ướt hết rồi. Đi theo tôi, tôi cho mượn áo khoác."
Tư Mã nhìn cô một lúc lâu, rồi gật đầu. Lần đầu tiên trong đời, giữa thế giới xa lạ, hắn cảm thấy có chút... ấm áp.
Tại một góc tối khác của thành phố, một bóng người xuất hiện. Gã đứng trên nóc nhà, ánh mắt lạnh lẽo, tay cầm thiết bài có khắc chữ "Vô Địch".
"Cuối cùng ta cũng đến nơi này. Và cô ấy... cũng ở đây."
Gió thổi tung mái tóc đen. Một ánh chớp lóe lên, chiếu sáng gương mặt đẹp như tạc của Âu Dương Vô Địch – kẻ đến từ năm 2005, mang theo một giấc mộng chưa bao giờ quên: hình bóng cô gái áo trắng giữa thành phố tương lai.
Và định mệnh bắt đầu.