Tư Mã Vô Tình – Kiếm Giới Thời Không

Chương 2: Lạc Giữa Thế Giới Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.


Tư Mã Vô Tình bước chậm theo sau Diễm Trang, đôi chân vẫn còn run run vì chưa hoàn toàn hồi phục sau trận chiến và cú sét kỳ lạ khiến hắn rơi vào thế giới này. Mọi thứ xung quanh hắn vừa lạ lẫm, vừa đáng sợ: ánh đèn rực rỡ như yêu quang, những chiếc xe chạy như mãnh thú không ngừng rít gào, những con người với đôi tai đeo vật lạ, nói chuyện một mình qua hộp sắt mỏng.

Diễm Trang quay đầu lại, cười nhẹ:

"Anh đi chậm vậy. Mệt à?"

Tư Mã im lặng gật đầu. Hắn không hiểu cô gái này là ai, nhưng trực giác mách bảo rằng nàng không nguy hiểm. Có lẽ... là người duy nhất tử tế hắn gặp từ lúc đến đây.

Căn hộ nhỏ của Diễm Trang nằm trên tầng ba một khu chung cư cũ kỹ. Nàng mở cửa, kéo hắn vào rồi đưa cho một chiếc khăn khô:

"Lau người đi. Anh đúng là nhập vai ghê thật! Mà từ đoàn phim nào ra vậy? Cái kiếm kia làm bằng gì? Nhìn thật quá trời."

Tư Mã nhìn quanh căn phòng: tranh treo tường, đèn bàn, một con mèo máy in hình màu xanh tên là Doraemon... Hắn dè dặt ngồi xuống mép ghế.

"Ta... không phải diễn viên. Cũng không biết phim trường là gì. Ta là người của... triều Minh hậu kỳ."

Diễm Trang bật cười:

"À, diễn sâu hả? Được rồi, gọi anh là 'kiếm hiệp' vậy. Uống trà không? Tôi có trà túi lọc, không biết hợp khẩu vị không."

Tư Mã nhìn cốc trà nóng nghi ngút khói, rồi gật đầu. Mùi hương nhè nhẹ khiến hắn dịu đi. Cảm giác như vừa bước ra khỏi địa ngục, tạm chạm vào thiên đường.


Trong khi đó, tại một quán café tầng thượng nhìn xuống thành phố, Âu Dương Vô Địch ngồi trầm mặc. Trước mặt hắn là một màn hình laptop đang hiển thị bản đồ thành phố.

"Diễm Trang... Em ở đâu?"

Gã rút từ túi áo một tấm hình đã cũ, nét mực mờ nhòe, nhưng vẫn thấy rõ bóng dáng một cô gái đứng bên cây cầu – chính là Diễm Trang. Bức ảnh này gã vô tình chụp được từ một cơn mộng lạ năm 2005, và kể từ đó, cuộc đời gã thay đổi.

Gã từng nghĩ đó là ảo giác, cho đến khi xảy ra vụ nổ phòng thí nghiệm võ học ở Côn Luân – thứ kéo hắn xuyên qua thời không đến năm 2025.

Ánh mắt hắn sắc lại.

"Nếu có thể gặp em... dù phải đánh đổi mọi thứ, ta cũng chấp nhận."


Tại căn hộ nhỏ, Diễm Trang đưa cho Tư Mã một bộ đồ thun và áo khoác của anh trai cũ:

"Anh thay ra đi, đồ kia ướt hết rồi. Tôi quay mặt đi nè."

Tư Mã ngần ngại. Hắn chưa bao giờ cởi bỏ y phục tiêu sư. Nhưng nhìn ánh mắt trong sáng của nàng, hắn gật đầu.

Sau khi thay xong, hắn bước ra, có phần lóng ngóng trong chiếc áo hoodie xám. Diễm Trang che miệng cười:

"Đẹp trai phết! Phải chi có TikTok quay lại cảnh này là hot trend rồi."

Hắn cau mày:

"TikTok là gì?"

"À... một dạng võ công tâm pháp mê hoặc thiên hạ... kiểu như thế."

Hắn nhíu mày. Nàng đùa, nhưng hắn vẫn không hiểu. Thế giới này quá nhanh, quá lạ, quá... không thật.


Tối đó, hắn ngủ trên ghế sofa, còn Diễm Trang ngủ trong phòng. Trước khi tắt đèn, nàng hỏi:

"Ngày mai, nếu anh chưa có chỗ đi, tôi sẽ đưa anh đến một chỗ hay. Có thể anh sẽ cần giấy tờ tùy thân."

Hắn gật đầu, không hiểu lắm nhưng tin nàng.

Đêm ấy, Tư Mã mơ về một đứa trẻ – tóc dài, ánh mắt lạnh lùng – chính là hắn năm xưa, khi mới bước vào giang hồ. Giấc mộng ấy hòa vào tiếng còi xe đêm, tạo nên một giấc ngủ chập chờn.


Sáng hôm sau, Diễm Trang dẫn Tư Mã đến công viên trung tâm. Nơi đó đang tổ chức một buổi biểu diễn cosplay cổ trang. Những người mặc giáp, cầm kiếm nhựa, tạo dáng chụp hình.

Tư Mã đứng sững. Hắn nhìn những người múa võ mà lắc đầu:

"Đây không phải võ học thật. Chân pháp loạn, kiếm pháp hở... Làm trò cười cho thiên hạ."

Diễm Trang ngạc nhiên:

"Anh rành võ lắm à?"

Hắn trầm giọng:

"Ta từng là tiêu sư. Bảo vệ người, giữ bí kíp, lấy tín làm đầu. Võ học không phải trò chơi."

Một tiếng cười vang lên phía sau:

"Lý tưởng thật đấy. Nhưng ngươi đến sai thời đại rồi."

Tư Mã quay lại. Một người đàn ông mặc áo da đen, tay đút túi quần, ánh mắt sắc lẹm. Là Âu Dương Vô Địch.

"Ngươi là ai?" – Tư Mã hỏi.

"Một người cùng hoàn cảnh. Nhưng mục tiêu của ta không giống ngươi. Ta đến để tìm lại người con gái ta đã yêu từ trước khi cô ấy kịp nhận ra điều đó."

Ánh mắt Âu Dương nhìn thẳng vào Diễm Trang.

Không khí bỗng trở nên căng thẳng. Cơn gió nhẹ thổi qua, nhưng trong mắt Tư Mã, đó là báo hiệu cho một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi.

Và vòng xoáy định mệnh đã chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!