Tiếng sóng tần số cổ vang vọng qua màn hình radar của Gác Thời Gian, tựa như tiếng thở dài từ một thế kỷ xa xôi vọng về. Trong phòng điều khiển, đèn báo nhấp nháy đỏ rực. Một tín hiệu mới được ghi nhận – không phải từ khe nứt thời gian, không phải phản ảnh ký ức, mà là một chuỗi ký tự… thuần cổ ngữ Thiên Ưng.
Tư Mã Vô Tình đứng sững trước màn hình. Dòng chữ hiện lên:
“Thiên Ưng vẫn bay. Vân Phong vẫn sống.”
Tay hắn siết chặt, tim như ngừng đập. Cái tên Tư Mã Vân Phong – sư huynh mà hắn luôn tin đã chết trong trận chiến định mệnh trên Thiên Đỉnh Sơn, bỗng sống lại giữa hiện tại như một giấc mơ.
“Không thể nào…” – hắn thì thầm.
Diễm Trang đứng bên cạnh, ánh mắt ngỡ ngàng: “Là... sư huynh của anh? Người mà anh nói... đã chết?”
“Phải.” – Vô Tình gật đầu, giọng nghèn nghẹn. “Huynh ấy từng là thiên tài kiếm đạo, là người mà ta kính phục nhất trong đời...”
Ngay lập tức, nhóm tập trung trong phòng họp khẩn. Viêm giải mã tín hiệu cổ và định vị được nguồn phát tại một nơi bị xóa khỏi mọi bản đồ hiện đại – Hồ Tịnh Hải, giữa lòng sa mạc Tân Cương.
Theo truyền thuyết, đây là điểm phong ấn cổ, nơi từng bị giới võ lâm phong tỏa vì có dòng xoáy năng lượng thời gian chôn giấu dưới mặt nước. Nhưng suốt trăm năm, chưa ai từng sống sót trở về từ nơi ấy.
Tư Mã nói dứt khoát: “Tôi sẽ đi.”
Âu Dương gật đầu: “Không ai nên đi một mình.”
Viêm lên tiếng: “Không chỉ vì huynh ấy là sư huynh của ngươi... mà vì nếu đúng là một người sống sót từ dòng xoáy thời gian, thì ký ức của ông ta có thể chính là chìa khóa cuối cùng về Thiên Diệt Kiếm Kinh.”
Họ lên đường ngay trong đêm.
Cát bụi Tân Cương gào thét giữa gió lạnh. Hồ Tịnh Hải xuất hiện như một vết sẹo lặng lẽ giữa lòng sa mạc khô cằn – bề mặt phản chiếu bầu trời sao như một tấm gương cổ.
Bốn người bước đến bờ hồ. Viêm cắm thiết bị cộng hưởng thời gian xuống mặt đất. Đột nhiên, nước xoáy lên, tạo thành cột xoáy thẳng đứng giữa lòng hồ. Một bóng người trồi dậy.
Tư Mã Vô Tình gần như quỵ ngã.
Người đó mặc trường bào lam xám cũ kỹ, khuôn mặt hốc hác, tóc bạc gần hết, nhưng ánh mắt... vẫn là ánh mắt mà hắn nhớ rõ – Tư Mã Vân Phong, người anh mà hắn đã chôn cất trong lòng suốt mười năm nay.
“Sư huynh…” – hắn gọi, khàn đặc.
Vân Phong mở mắt. Trong ánh nhìn có gì đó không thuộc về hiện tại. Một phần trí nhớ bị vỡ, một phần chưa tìm lại. Nhưng giọng ông trầm ổn:
“Vô Tình… đệ đã trưởng thành.”
Họ đưa Vân Phong trở về căn cứ.
Suốt ba ngày đêm, bác sĩ Gác Thời Gian dùng các sóng từ điều hướng não bộ, kích hoạt lại ký ức bị đứt đoạn. Dần dần, những hình ảnh từ ký ức của Vân Phong tái hiện trên màn hình chiếu não:
Trận chiến năm xưa tại Thiên Đỉnh Sơn.
Khoảnh khắc bị rơi vào dòng xoáy thời gian – một khe hở giữa các chiều không gian, không phải chết mà là bị xé tách khỏi thực tại.
Hàng trăm năm sống trong một thế giới khác, nơi mọi người đều sống bằng ký ức nhân tạo, những con người vô hồn, được lập trình bởi một trí tuệ cổ đại mang tên Chu Tước.
Trong thế giới ấy, Vân Phong từng mất trí nhớ, từng tưởng mình là người của thế giới ấy, nhưng rồi mảnh ngọc bội trên tay – biểu tượng Thiên Ưng – giúp ông khôi phục bản thân.
“Ta đã chiến đấu với chính ta trong suốt một đời sống khác.” – ông kể.
Diễm Trang không giấu sự xúc động: “Vậy ông… chưa từng quên quá khứ?”
“Có những lúc, ta mong mình quên.” – Vân Phong đáp. “Vì mang ký ức đi trong một thế giới không có ký ức… là một hình thức tra tấn.”
Tư Mã ngồi lặng, lòng như có lửa đốt:
“Lúc đó… huynh ngã xuống vực, ta tưởng mình đã hại chết huynh…”
Vân Phong đặt tay lên vai hắn, ánh nhìn hiền hậu như năm xưa:
“Không, Vô Tình. Lỗi không ở đệ. Mỗi người trong chúng ta đều đi qua một cuộc thử lửa. Lửa ấy không thiêu cháy đệ… mà rèn giũa đệ.”
Tối hôm đó, bốn người ngồi trên sân thượng căn cứ. Gió thổi nhè nhẹ, ánh trăng phủ mờ cảnh vật.
Vân Phong kể về một điều đáng sợ hơn cả thời gian: một tổ chức đang tồn tại xuyên qua các chiều không gian – gọi là Thất Thời Cơ.
“Chúng không sống ở một thời điểm cố định. Chúng nhảy xuyên các dòng thời gian, nắm quyền lực ở mỗi nơi như những bóng ma. Nhưng giờ… chúng muốn toàn quyền kiểm soát mọi thời điểm.”
Viêm gật đầu chậm rãi: “Em từng đọc về thứ này trong mảnh ký ức còn sót lại từ Huyền Lăng. Một hội kín, từng xuất hiện trong nhiều nền văn minh cổ, nhưng không bao giờ lộ diện.”
“Giờ thì chúng đã lộ.” – Vân Phong nói tiếp – “Và chúng đang tìm kiếm mảnh cuối cùng của Thiên Diệt Kiếm Kinh – phần bí ẩn nhất, được gọi là Kết Giới Khai Thời. Thứ đó… có thể mở cổng dẫn về điểm khởi nguyên của thời gian.”
Tư Mã siết tay: “Tức là… quay lại thời khắc đầu tiên?”
“Phải. Và nếu chúng làm được, mọi lịch sử có thể bị viết lại.”
Trong căn phòng tập trung của Gác Thời Gian, cả nhóm nhìn bản đồ thời gian ba chiều đang hiện lên hàng loạt điểm nhiễu loạn – không còn là vài khe nứt rải rác. Mà là… hệ thống mạng nhện đang giăng khắp các chiều lịch sử.
Diễm Trang nói trong nghẹn ngào:
“Nếu chúng ta không hành động… mọi thứ sẽ bị xóa sạch, cả hiện tại lẫn tương lai.”
Vân Phong gật đầu:
“Đã đến lúc… ta không chỉ là những người đi tìm sự thật. Ta phải là những người bảo vệ sự thật.”
Kết chương, khi mọi người đã rời khỏi phòng họp, Tư Mã Vô Tình một mình đứng trước tượng đá Thiên Ưng đặt trong trung tâm căn cứ. Tay hắn chạm nhẹ lên bức phù điêu – nơi khắc tên những Tiêu Sư đã ngã xuống vì thời gian.
Gió đêm lặng thinh. Nhưng trong tim hắn, một lời thề cổ vang lên.
“Nếu thời gian là dòng sông vô tận… thì kiếm này sẽ là cọc đá cắm xuống – không để lịch sử bị cuốn trôi.”
Hết chương 15.