Tư Mã Vô Tình – Kiếm Giới Thời Không

Chương 14: Bóng Tối Sau Gương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự kiện tại tu viện Drakmar, nhóm Gác Thời Gian tạm rút về căn cứ tại Cổ Tô để phục hồi và đánh giá thiệt hại. Viêm – thực thể được sinh ra từ ý chí của Huyền Lăng – tuy mới hòa nhập, nhưng đã cho thấy sự tỉnh táo và chiều sâu vượt xa tuổi của một đứa trẻ.

Thế giới chưa kịp yên ổn thì một biến động mới xuất hiện. Lần này là tại Petra, thành phố cổ nằm giữa lòng sa mạc Jordan. Nơi đây từng bị chôn vùi hàng ngàn năm, nhưng trong những ngày gần đây, các vệ tinh của Gác Thời Gian ghi nhận tín hiệu thời gian bất thường phát ra từ trung tâm hẻm núi. Không phải khe nứt, cũng không phải lốc xoáy năng lượng – mà là một vùng phản chiếu thời gian, nơi ký ức trở thành hình ảnh sống động.


Tại phòng chỉ huy, Âu Dương Vô Địch bật bản đồ nhiễu sóng:

“Chúng ta đang nhìn thấy thứ mà chưa bao giờ xuất hiện – một khối phản xạ thời gian quy mô lớn, hình dạng... giống như một tấm gương khổng lồ. Nó không chỉ phản chiếu hình ảnh, mà còn tái hiện những dòng thời gian đã biến mất.”

Tư Mã Vô Tình khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh:

“Nếu nó thực sự là gương, ai đang nhìn vào ta... và ai ta đang nhìn thấy lại?”

Diễm Trang – sau khi đọc lại vài trang ghi chép của mình – khẽ nói:

“Tôi từng mơ về một gương tối. Trong đó, không có ánh sáng, chỉ toàn là phiên bản của chính tôi – nhưng lệch lạc, vô cảm...”

Viêm đứng gần cửa sổ, tay ôm khối tinh thạch Huyết Ảnh – một mảnh năng lượng còn sót lại sau cuộc đối đầu với chính mình.

“Nơi đó có thể là Phản Ảnh. Một thực thể được hình thành từ những ký ức bị phong ấn quá lâu. Nếu ta từng là ý chí của Huyền Lăng... thì nó có thể là phần còn lại – phần hận thù bị chôn giấu.”


Ba ngày sau, nhóm đã có mặt tại Petra.

Giữa những dãy đá sa mạc đỏ sẫm, một tấm gương khổng lồ cao gần mười mét được dựng giữa hẻm núi, như thể nó mọc lên từ đá tảng. Không ai rõ ai dựng nên, và vì sao nó lại tồn tại đúng tại nơi từng là mạch giao thời gian cổ đại.

Khi bước vào vùng ảnh hưởng, điều kỳ lạ xảy ra.

Từng người nhìn vào gương... và thấy phiên bản khác của chính họ:

  • Diễm Trang nhìn thấy mình trong một thế giới khác – là tổng lãnh đạo của một tổ chức phá vỡ mọi trật tự thời gian, ánh mắt lạnh lùng, bước trên đống đổ nát mà chính cô gây ra.

  • Âu Dương nhìn thấy một mình anh – tay đẫm máu, giết sư phụ, cười lớn khi thế giới sụp đổ.

  • Tư Mã thấy mình trong bộ y phục đẫm máu – giết chết sư huynh, nhưng không phải vì bất đắc dĩ, mà vì ghen ghét.

  • Viêm... thì không thấy gì. Tấm gương trước mặt cậu trống rỗng. Nhưng bề mặt gương nứt ra từng mảnh nhỏ, như đang chờ một phần bị lấp đầy.

“Chúng ta đang bị soi thấu.” – Diễm Trang khẽ nói, giọng run. “Đây không phải chỉ là phản chiếu. Đây là một... bản sao tâm trí.”

Một giọng nói vang lên từ trung tâm gương – nhẹ nhàng, nhưng xoáy vào tận xương tủy:

“Cuối cùng, các ngươi cũng đến.”

Một hình bóng bước ra khỏi tấm gương. Đó là Huyền Lăng – nhưng là phiên bản lạnh giá, tàn nhẫn và không có cảm xúc. Tóc nàng rũ dài, mắt như vực sâu.

“Ta không phải Huyền Lăng các ngươi từng biết. Ta là Phản Ảnh – ký ức cuối cùng của nàng, thứ không thể siêu thoát vì các ngươi không để yên.”


Mặt gương rạn nứt. Từng mảnh vỡ bay quanh không trung rồi biến thành bốn bản sao sống:

  • Diễm Trang hủy diệt: lãnh đạm, lãnh đạo phe phá thời gian.

  • Âu Dương máu lạnh: giết tất cả để tồn tại.

  • Tư Mã cuồng kiếm: mất kiểm soát, ánh mắt đỏ rực.

  • Viêm hoàn hảo: không cảm xúc, sức mạnh vô tận.

Cuộc chiến tâm lý bắt đầu.

Bản sao không chỉ tấn công bằng sức mạnh, mà bằng cả nỗi sợ. Chúng gợi lại quá khứ, lời trách móc, ký ức bị bóp méo. Mỗi đòn tấn công là một vết dao lên tâm hồn.

Tư Mã bị nhấn chìm bởi cảnh sư huynh rơi xuống vực, miệng còn gọi tên hắn.

Âu Dương bị ép chứng kiến khoảnh khắc cha nuôi – người ông yêu thương nhất – chết vì chính một quyết định sai lầm của anh.

Diễm Trang đứng giữa hai thế giới – quá khứ bị bỏ rơi và hiện tại đầy mâu thuẫn. Cô gần như không phân biệt được đâu là thật.

Riêng Viêm – đứng trước phiên bản “hoàn hảo” của mình – lạnh lùng nói:

“Ngươi mạnh hơn ta. Nhanh hơn ta. Nhưng ngươi không có... lỗi lầm.”

Bản sao Viêm gật đầu: “Bởi vì lỗi là yếu đuối. Ta tồn tại để thay thế ngươi.”

Viêm nhắm mắt.

Rồi mở ra.

“Nhưng ta – với tất cả lỗi lầm – là người đã được tha thứ. Và ngươi... không thể hiểu điều đó.”

Cậu ôm bản sao của mình. Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng trắng bùng lên. Bản sao tan thành tro bụi. Gương rạn thành từng mảnh.

Từ cú phá giải đầu tiên ấy, Diễm Trang như bừng tỉnh. Cô hét lên:

“Ta từng muốn quyền lực vì sợ bị bỏ rơi. Nhưng giờ ta chọn tình yêu – không phải vì ta xứng đáng, mà vì ta học được cách xứng đáng!”

Bản sao cô lùi lại, vỡ vụn.

Tư Mã – đôi tay run rẩy, nhìn lại ký ức cũ – thầm nói:

“Sư huynh... ta vẫn sống để chuộc lỗi.”

Một luồng khí xanh từ thanh kiếm của hắn phóng ra, phá vỡ bản sao.

Âu Dương nhìn bản sao của mình, mỉa mai:

“Giết hay không giết – ta đều sống sót. Nhưng chỉ sống sót thôi thì chẳng là gì.”

Anh đâm vào bản sao – không bằng kiếm, mà bằng sự chấp nhận chính mình.

Gương vỡ nát. Phản Ảnh – Huyền Lăng giả – hét lớn, rồi bị hút trở lại vào cánh gương tan chảy.


Khi mặt trời mọc, Petra chỉ còn lại gió và cát. Tấm gương biến mất như chưa từng tồn tại. Chỉ để lại vài mảnh đá sáng lấp lánh – như những giọt nước mắt từ thời gian.

Trong một căn lều nhỏ, bốn người ngồi quanh bàn:

“Chúng ta không chỉ chiến đấu với kẻ thù... mà còn với chính mình.” – Diễm Trang nói.

“Có lẽ những trận chiến khó nhất là trận phải đối diện chính bản thân.” – Âu Dương thêm.

Tư Mã nhìn về hướng Đông. Viêm ngồi im lặng, ngón tay mân mê mảnh gương nhỏ còn sót lại.

“Ngươi giữ nó để làm gì?” – Tư Mã hỏi.

Viêm đáp:

“Để nhắc rằng... phần tối luôn tồn tại. Không phải để ta sợ, mà để ta đừng quên lý do mình phải chọn ánh sáng.”

Không ai nói thêm gì.

Chỉ có nắng đầu ngày phủ lên đỉnh Petra – nơi những ký ức từng tưởng bị chôn vùi, vừa sống lại… và được tha thứ.


Hết chương 14


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!