từ tiểu thư yếu đuối đến nữ chủ quyền lực

Chương 1: Cái chết và ánh sáng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng mưa rơi nặng hạt, từng giọt đập vào khung cửa sổ mờ đục. Bên ngoài, thành phố chìm trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng còi xe xa xăm và ánh đèn đường vàng vọt.

Trong căn phòng cao tầng sang trọng, Hạ Vy nằm bất động trên sàn lạnh. Mùi máu tanh thoang thoảng hòa với hương nước hoa đắt tiền. Chiếc váy trắng cô mặc đã bị nhuốm đỏ, đôi mắt khẽ mở, nhìn lên trần nhà bằng ánh nhìn trống rỗng.

Cô cười nhạt.

Vậy là hết rồi sao?

Trước khi nhắm mắt, cô vẫn không thể tin được người đẩy cô ngã khỏi ban công chính là Trần Duy – người đàn ông cô yêu suốt bảy năm. Người từng nói sẽ bảo vệ cô suốt đời. Người mà cô đã tin tưởng đến mức dâng trọn trái tim.

“Em thật ngây thơ, Hạ Vy.” – giọng anh ta khi ấy lạnh như băng. – “Em tưởng chỉ cần yêu là đủ sao? Trong thế giới này, không có chỗ cho kẻ yếu đuối.”

Câu nói đó vang vọng mãi trong đầu cô.

Hạ Vy từng nghĩ chỉ cần hiền lành, bao dung, hết lòng vì người khác thì sẽ được yêu thương. Nhưng hóa ra, lòng tốt của cô chỉ là công cụ để người ta lợi dụng.

Công ty gia đình bị chiếm, cha mẹ vì áp lực mà ngã bệnh, còn cô — cô chết vì chính bàn tay người mình tin tưởng nhất.

Một tia sáng trắng loá chói mắt.

Cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, mọi âm thanh, mọi đau đớn tan biến.

Giữa không gian mờ ảo, có giọng nói thì thầm như gió:

“Nếu được quay lại… cô sẽ làm gì khác đi?”

Hạ Vy mỉm cười trong vô thức.

Nếu có thể sống lại, cô không muốn báo thù, không muốn tranh giành, cô chỉ muốn làm chính mình – mạnh mẽ, tự do, không để ai chà đạp.

Cô nhắm mắt.

“Vy! Dậy mau! Con sắp muộn rồi đấy!”

Giọng nói quen thuộc vang lên.

Hạ Vy giật mình mở mắt. Ánh sáng buổi sáng ùa vào, chiếu lên căn phòng với những bức poster thần tượng, góc bàn học đầy sách vở.

Cô bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Đây là… phòng cô?

Phòng của cô mười năm trước.

Trên bàn, chiếc điện thoại cũ kĩ màn hình nhỏ vẫn đang rung. Cô nhìn vào gương — gương mặt tròn trẻ trung, làn da mịn màng, mái tóc đen buộc cao. Cô… trở lại tuổi 18.

Cảm xúc hỗn loạn dâng trào: sợ hãi, bàng hoàng, rồi dần nhường chỗ cho sự bình tĩnh lạ thường.

Trọng sinh ư?

Thần linh nghe thấy ước nguyện của cô thật sao?

“Vy, xuống ăn sáng đi con!” – mẹ cô lại gọi.

Tiếng mẹ — ấm áp, thân thuộc, âm thanh cô đã mất đi mấy năm qua. Hạ Vy run run bước xuống cầu thang.

Căn nhà nhỏ bình dị, bàn ăn gỗ đơn giản, bát canh nóng bốc khói, mùi cơm mới thơm nức.

Mẹ cô ngẩng lên, cười hiền: “Con sao thế? Nhìn mẹ như gặp ma vậy.”

Nước mắt Vy rơi lúc nào không hay.

Cô ôm chầm lấy mẹ, giọng nghẹn ngào:

“Con nhớ mẹ quá…”

Mẹ cô bật cười: “Con bé này hôm nay lạ thật.”

Còn cha cô thì chỉ khẽ ho một tiếng: “Nào, ăn đi kẻo nguội.”

Khoảnh khắc ấy, Hạ Vy thề với lòng — lần này, cô sẽ không để ai hay điều gì làm tổn thương gia đình mình nữa.

Buổi sáng đến trường, bầu trời trong xanh.

Ngôi trường cấp ba quen thuộc, những khuôn mặt bạn bè năm xưa, mọi thứ như một giấc mơ.

Và ở góc sân, cô thấy Trần Duy — khi ấy vẫn là chàng trai nụ cười ấm áp, ánh mắt dịu dàng.

Nhưng Hạ Vy không còn là cô gái ngây thơ năm ấy nữa.

Cô nhìn anh, khẽ mỉm cười — nụ cười bình thản, xa cách.

Duy bước tới:

“Vy! Sáng nay em đi học trễ à?”

Giọng nói quen thuộc từng khiến tim cô run rẩy, giờ chỉ khiến cô thấy… trống rỗng.

“Ừ, hôm nay tắc đường.” – cô đáp, giọng nhẹ như gió.

Không còn là cô gái bối rối đỏ mặt, không còn là người vội vàng làm vừa lòng anh ta.

Ánh mắt Duy thoáng ngạc nhiên, như thể không nhận ra cô gái trước mặt.

Cô cười, quay đi, bước vào lớp học.

Một chương mới của cuộc đời đang mở ra.

Buổi chiều, Hạ Vy ngồi trong thư viện, nhìn ra khung cửa sổ. Ánh nắng len qua những tán lá, chiếu lên trang sách.

Lần này, cô biết mình cần gì — học thật tốt, vững vàng sự nghiệp, không bị phụ thuộc vào ai.

Cô ghi vào sổ:

“Mục tiêu thứ nhất: Không dựa dẫm.

Mục tiêu thứ hai: Tự đứng trên đôi chân mình.

Mục tiêu thứ ba: Sống vì bản thân, không vì ai khác.”

Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng:

“Viết gì nghiêm túc thế?”

Cô quay lại.

Một chàng trai cao lớn, áo sơ mi trắng, ánh mắt trầm ấm — Phạm An, học sinh xuất sắc lớp bên cạnh, người mà kiếp trước cô chỉ lướt qua vài lần.

“Chỉ là vài lời nhắc nhở bản thân thôi.” – cô đáp.

Anh nhìn cô, mỉm cười: “Nhắc nhở bản thân sống tốt hơn? Nghe có vẻ hay đấy.”

Cô bật cười khẽ: “Ừ, lần này tôi sẽ sống khác.”

Anh nghiêng đầu: “Lần này?”

Cô thoáng sững, rồi cười nhẹ, lảng sang chuyện khác.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh nhìn cô — vừa tò mò, vừa ngưỡng mộ. Còn cô — lần đầu tiên, cảm thấy tim mình không còn đau, mà đang đập vì tương lai.

Đêm xuống.

Hạ Vy ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn xa xa.

Cô biết con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Nhưng ít nhất, lần này cô được chọn cách sống của chính mình.

“Không còn là cô gái yếu đuối,

không còn để ai quyết định thay vận mệnh của mình.

Tôi – Hạ Vy – sẽ sống một cuộc đời khác.”

Ánh đèn đường hắt lên gương mặt cô, ánh sáng ấy – dịu dàng nhưng kiên định.

Trọng sinh, không phải để trả thù.

Mà là để trở thành phiên bản mạnh mẽ nhất của chính mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×