Buổi sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày len qua tấm rèm cửa, chiếu lên gương mặt đang say ngủ.
Hạ Vy chậm rãi mở mắt. Cảm giác được sống lại trong thân thể trẻ trung khiến cô vẫn chưa quen. Mọi thứ xung quanh đều tươi sáng đến mức… như một giấc mơ đẹp mà cô sợ chỉ cần chớp mắt sẽ tan biến.
Cô bật dậy, soi mình trong gương.
Một khuôn mặt chưa từng bị tổn thương, đôi mắt trong veo không vương bóng ưu phiền.
Hạ Vy đưa tay chạm lên má, khẽ cười.
“Đây đúng là mình của mười năm trước… nhưng lần này, mình sẽ sống khác.”
Cô ngồi xuống bàn học, mở cuốn sổ tay nhỏ — nơi kiếp trước cô từng ghi toàn những lời hối hận. Giờ đây, mỗi trang trắng là cơ hội để viết lại cuộc đời.
Cô viết dòng đầu tiên:
“Ngày đầu tiên sau khi trọng sinh – phải nhớ rõ: mạnh mẽ không phải là tàn nhẫn, mà là biết đâu là điều mình xứng đáng.”
Trong bữa sáng, mẹ vẫn cười nói vui vẻ, còn cha đọc báo, thi thoảng góp vài lời.
Cảnh tượng giản dị này, Hạ Vy từng xem nhẹ, nhưng sau khi mất đi mới biết nó quý giá đến nhường nào.
“Vy, hôm nay đi học xong ghé qua tiệm tạp hoá mua ít gạo nhé.” – mẹ cô dặn.
Cô gật đầu: “Vâng, con sẽ đi.”
Giọng nói bình thản, nhẹ nhàng nhưng chứa đầy yêu thương.
Cha cô ngẩng lên, ngạc nhiên. “Hôm nay con ngoan thế? Không cằn nhằn như mọi lần à?”
Hạ Vy cười khẽ.
Ngày xưa, cô từng là tiểu thư ỷ lại, chỉ biết nhăn nhó khi làm việc nhà. Nhưng giờ, những điều nhỏ nhặt ấy lại khiến cô cảm thấy biết ơn.
Tại trường học, bạn bè vẫn là những gương mặt quen thuộc.
Nhóm bạn thân gồm ba người – Lan Anh, Mai và Linh – vẫn ríu rít nói chuyện như chim sẻ.
“Vy ơi, cậu nghe tin chưa, hôm nay trường có buổi phỏng vấn tuyển cộng tác viên CLB truyền thông đó!” – Lan Anh hào hứng.
“Thật hả? Hồi trước mình đâu thấy cậu thích mấy hoạt động đó?” – Mai chen vào.
Hạ Vy mỉm cười: “Tớ cũng muốn thử. Biết đâu là cơ hội mới thì sao?”
Cả nhóm tròn mắt nhìn cô.
Trước đây Hạ Vy nhút nhát, chỉ biết đi học – về nhà – nghe lời người khác. Còn giờ, cô chủ động, ánh mắt sáng hơn, nụ cười tự tin hơn.
Linh huých nhẹ vai cô: “Cậu thay đổi đấy nhé. Hồi trước rủ đi CLB là cậu viện cớ bận học.”
Cô chỉ cười: “Lần này khác rồi. Tớ không muốn bỏ lỡ điều gì nữa.”
Giờ ra chơi, Hạ Vy vô tình gặp Trần Duy ở hành lang.
Anh vẫn như trước – nụ cười hiền, dáng vẻ tự tin, ánh mắt từng khiến cô rung động cả tuổi thanh xuân.
Nhưng lần này, trái tim cô bình thản lạ thường.
“Vy, trưa nay tan học đi ăn không? Tớ mời.” – Duy mỉm cười, giọng thân mật.
Kiếp trước, chỉ cần nghe lời rủ của anh, cô đã vui đến mất ngủ cả đêm. Nhưng bây giờ, cô chỉ đáp nhẹ:
“Cảm ơn, nhưng tớ có việc rồi.”
Duy thoáng ngạc nhiên: “Cậu thay đổi thật đấy. Hồi trước chỉ cần tớ nói là gật đầu ngay.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nụ cười nhẹ nhưng lạnh:
“Con người ta ai rồi cũng phải thay đổi mà, Duy.”
Anh đứng lặng vài giây, rồi cười cười, nghĩ rằng cô chỉ giận dỗi trẻ con.
Nhưng Hạ Vy biết rõ — giữa họ, mọi thứ đã khác.
Buổi chiều, cô về nhà sớm, mở lại chiếc laptop cũ.
Bàn tay run nhẹ khi nhìn thấy folder “Ước mơ nhỏ” — nơi cô từng lưu những bản phác thảo thiết kế đầu tiên.
Kiếp trước, cô đã từ bỏ đam mê chỉ vì nghe lời người khác, chọn con đường “ổn định” và rồi mất cả sự nghiệp lẫn bản thân.
Lần này, cô sẽ không lặp lại sai lầm đó.
Cô mở lại từng bản vẽ, tỉ mỉ chỉnh sửa, ký tên: “Hạ Vy Design – bản nháp đầu tiên sau trọng sinh.”
Mỗi nét vẽ, mỗi đường viền đều như tái sinh cùng cô.
Tối đến, Hạ Vy ngồi trên ban công, nhìn xuống con phố đầy ánh đèn.
Tâm trí cô quay lại với ký ức cũ — những sai lầm đã khiến cuộc đời trượt dốc.
Cô nhớ rõ từng chi tiết:
Năm 20 tuổi, vì tin lời Trần Duy, cô đầu tư toàn bộ tiền tiết kiệm vào dự án anh ta nói là “chắc thắng”. Kết quả, cô mất trắng.
Năm 22 tuổi, công ty gia đình gặp khủng hoảng, cô không đủ năng lực gánh vác, để người ngoài chen chân.
Năm 24 tuổi, cha mẹ lần lượt qua đời vì áp lực và bệnh tật.
Năm 25 tuổi, cô trở thành cái bóng trong cuộc đời người khác, cho đến khi chết trong phản bội.
Hạ Vy nhắm mắt.
Những ký ức ấy như lưỡi dao khắc sâu vào tim. Nhưng cũng chính nó nhắc cô nhớ: trọng sinh không phải để oán hận, mà để trưởng thành.
“Không trả thù – nhưng không tha thứ dễ dàng.
Không yêu mù quáng – chỉ yêu khi đủ tôn trọng.
Không sống để làm hài lòng ai – chỉ sống để không hối hận.”
Cô viết những dòng đó vào nhật ký, mực thấm đẫm trang giấy.
Đêm khuya, tiếng thông báo điện thoại vang lên.
Tin nhắn từ một số lạ:
“Chào bạn, tôi là trưởng nhóm CLB Truyền thông. Thấy hồ sơ đăng ký của bạn, mai phỏng vấn nhé.”
Hạ Vy nhìn dòng chữ, khẽ mỉm cười.
Kiếp trước, cô từng bỏ lỡ cơ hội này chỉ vì ngại ngùng.
Lần này, cô sẽ nắm lấy.
Cô nhắn lại:
“Vâng, cảm ơn anh/chị. Mai tôi sẽ đến đúng giờ.”
Cô gấp máy tính, đứng dậy.
Trong gương, người con gái phản chiếu không còn là Hạ Vy yếu đuối nữa.
“Tôi sẽ không để ai quyết định thay mình.
Sự mạnh mẽ không phải bẩm sinh – mà là do bị cuộc đời ép phải học.”
Ngoài kia, gió đêm thổi nhẹ.
Ánh trăng rọi xuống hiên nhà, chiếu lên cuốn sổ ghi chằng chịt những mục tiêu mới.
Hoàn thành buổi phỏng vấn CLB
Tập trung phát triển kỹ năng thiết kế
Không dây dưa với Trần Duy
Dành thời gian cho gia đình
Cô khẽ gật đầu, cảm giác bình yên hiếm có lan toả.
Nếu nói kiếp trước cô sống để làm vui lòng người khác, thì lần này — cô sống để xứng đáng với chính mình.
Khi đồng hồ điểm mười hai giờ, Hạ Vy khép cuốn sổ lại.
Cô thầm thì:
“Ngày mai sẽ là một khởi đầu mới.”
Ở một nơi nào đó, định mệnh dường như khẽ mỉm cười.
Lần này, số phận đã trao lại cho cô cơ hội — và cô sẽ không để nó trôi qua vô ích.