Ba ngày sau khi Vivy công khai sự thật, truyền thông vẫn chưa hạ nhiệt. Tin tức lan tràn khắp các mặt báo, khiến cái tên “Hạ Vy” trở thành tâm điểm.
Người ủng hộ gọi cô là “biểu tượng của lòng dũng cảm”.
Kẻ ghét thì mỉa mai rằng: “Một kẻ dám thách thức đế chế thời trang, sớm muộn cũng bị nghiền nát.”
Nhưng giữa cơn bão dư luận, Hạ Vy vẫn bình tĩnh làm việc. Dường như cô đã quen với sóng gió, và mỗi lần đối diện, cô lại càng mạnh mẽ hơn.
Buổi sáng hôm đó, Minh Khang bước vào văn phòng với nét mặt nghiêm trọng.
— “Vy, chúng ta gặp rắc rối rồi.”
Cô ngẩng lên khỏi tập hồ sơ, khẽ chau mày:
— “Lại là Lira?”
Anh gật đầu, đặt lên bàn một tập giấy dày:
— “Họ đã đệ đơn kiện Vivy tội xâm phạm danh dự doanh nghiệp và tiết lộ thông tin trái phép. Nếu thắng kiện, họ có thể yêu cầu bồi thường hơn 20 tỷ đồng.”
Không khí trong phòng như đặc quánh lại. Các nhân viên lặng người, vài người nhìn nhau với ánh mắt lo lắng.
Hạ Vy không hề tỏ ra sợ hãi. Cô chỉ nhíu mày, giọng trầm thấp nhưng kiên định:
— “Họ đang phản công, tôi đoán trước rồi. Nhưng... 20 tỷ sao?”
— “Không chỉ là tiền,” – Minh Khang đáp – “Nếu họ thắng, Vivy sẽ bị phong tỏa tài khoản, tạm ngưng hoạt động. Nghĩa là mọi thứ em xây dựng sẽ bị đóng băng.”
Một giây im lặng. Rồi Hạ Vy đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống phố xá đang ồn ào.
— “Tôi sẽ không lùi.” – Cô nói khẽ, nhưng dứt khoát. – “Nếu sợ mất hết, tôi đã chẳng dám bắt đầu.”
Chiều cùng ngày, cô nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Giọng đàn ông trầm ấm vang lên:
— “Cô Hạ Vy? Tôi là Trần Duy, tổng giám đốc Tập đoàn Thời Trang Phoenix.”
Cô thoáng ngạc nhiên. Phoenix là thương hiệu lớn, từng nhiều lần được Lira đề nghị hợp tác nhưng luôn giữ khoảng cách.
— “Tôi có theo dõi vụ việc của cô,” – ông ta tiếp – “Và tôi thích cách cô làm. Tôi muốn gặp cô, bàn về khả năng hợp tác.”
Ánh mắt Hạ Vy sáng lên. Dù chưa biết ông ta có ý đồ gì, nhưng đây có thể là cơ hội cứu Vivy khỏi bế tắc.
Tối hôm đó, tại một nhà hàng sang trọng ven sông, Hạ Vy và Minh Khang cùng đến buổi gặp.
Trần Duy khoảng ngoài bốn mươi, dáng người phong độ, ánh mắt sâu và điềm tĩnh.
Sau vài lời xã giao, ông ta nói thẳng:
— “Tôi biết Lira đang cố dìm cô. Thật ra, tôi cũng là người từng suýt mất tất cả vì chúng. Tôi muốn giúp cô.”
Hạ Vy lặng người:
— “Vì sao ông lại giúp tôi? Đổi lại, ông muốn gì?”
Trần Duy bật cười, rót rượu đỏ vào ly của cô:
— “Rất thông minh. Tôi không cần cô bán mình, chỉ cần cô hợp tác. Phoenix có chuỗi nhà máy và hệ thống phân phối, nhưng thiếu một thương hiệu trẻ trung. Còn cô có Vivy, có tầm nhìn và lòng can đảm. Tôi muốn đầu tư vào Vivy — đổi lại 35% cổ phần.”
Minh Khang nhìn cô, như ngầm hỏi: Có nên chấp nhận không?
Hạ Vy im lặng vài giây, rồi đáp:
— “Nếu ông thật lòng, tôi sẵn sàng bàn sâu hơn. Nhưng Vivy sẽ không là công ty con của bất cứ ai. Chúng ta chỉ là đối tác bình đẳng.”
Trần Duy khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười hài lòng:
— “Tôi thích phụ nữ biết đặt giới hạn. Cô có tôi, Lira sẽ khó mà làm gì thêm.”
Vài ngày sau, báo chí lại nổ tung lần nữa:
“Phoenix Group tuyên bố rót vốn vào thương hiệu Vivy.”
“Trận chiến giữa Vivy và Lira bước sang giai đoạn mới.”
Hạ Vy nhận hàng trăm cuộc gọi, từ phóng viên đến đối tác cũ. Người ta tò mò, ngưỡng mộ, thậm chí sợ hãi trước tốc độ phục hồi của cô.
Nhưng giữa những lời tán dương ấy, vẫn có một tin nhắn khiến cô sững sờ.
[Gia Hân]: “Cô nghĩ mình thắng à? Phoenix không sạch như cô tưởng đâu. Cẩn thận kẻ bắt tay lại là kẻ đâm sau lưng.”
Cô nhíu mày, đọc đi đọc lại tin nhắn ấy. Trong lòng dấy lên một cảm giác bất an mơ hồ.
Buổi tối, Minh Khang đến nhà cô, thấy cô vẫn ngồi trước máy tính, ánh mắt dán vào tài liệu hợp tác với Phoenix.
— “Cô vẫn nghi ngờ họ à?”
— “Không nghi, chỉ… phòng bị.” – Cô ngẩng lên, giọng mệt mỏi – “Lần này tôi không muốn bị bất ngờ nữa.”
Anh ngồi xuống đối diện, dịu giọng:
— “Nếu Phoenix thực sự có vấn đề, tôi sẽ tìm ra. Nhưng Vy à, đừng biến nỗi sợ thành gánh nặng. Em đã đi quá xa để quay đầu rồi.”
Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt mềm lại:
— “Tôi biết. Nhưng tôi không sợ nữa. Chỉ là lần này, tôi phải thắng — không chỉ cho tôi, mà cho tất cả những người đã tin tôi.”
Anh nắm tay cô, bàn tay ấm áp siết nhẹ, như lời hứa thầm lặng.
Sáng hôm sau, khi đến công ty, trợ lý hớt hải chạy vào:
— “Chị Vy! Cảnh sát kinh tế vừa đến kiểm tra! Họ nói có người tố cáo Vivy nhận vốn đầu tư rửa tiền!”
Cô đứng sững. Cả văn phòng rối loạn. Nhân viên cảnh sát đã vào, yêu cầu tạm dừng hoạt động tài khoản công ty.
Minh Khang bước đến, gương mặt tối sầm:
— “Ai đó muốn hạ chúng ta lần nữa. Và có vẻ như... Lira chưa hề rút lui.”
Hạ Vy nhìn quanh, lòng nặng trĩu. Từng tia sáng hy vọng vừa lóe lên, nay lại bị phủ bởi bóng đen nghi ngờ.
Nhưng lần này, trong đôi mắt cô không còn yếu đuối.
Cô hít sâu, thẳng lưng bước ra đối diện đoàn kiểm tra:
— “Tôi là người chịu trách nhiệm cao nhất. Nếu cần, cứ tra hết. Vivy không có gì phải giấu.”
Cả phòng im phăng phắc. Ánh mắt mọi người đổ dồn về cô — người phụ nữ đang đối đầu cả thế giới, mà vẫn ngẩng cao đầu.
Bên ngoài, bầu trời kéo mây đen, sấm rền xa xa.
Cơn bão mới đã bắt đầu.