từ tiểu thư yếu đuối đến nữ chủ quyền lực

Chương 12: Sự Thật Sau Cánh Cửa Kính


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Hạ Vy đến công ty sớm hơn thường lệ. Cô đã không ngủ được cả đêm, đầu óc quay cuồng với hàng loạt câu hỏi chưa có lời giải. Những dòng tin tức, những bức ảnh, cả ánh mắt của Minh Khang đều hiện rõ trong tâm trí — như những mảnh ghép không khớp nhau.

Cô hít sâu, bước vào phòng làm việc. Trên bàn đã có một phong thư đặt sẵn, góc phong bì in logo của Khang & Cộng Sự. Dòng chữ viết tay gọn gàng: “Chỉ đọc khi em sẵn sàng.”

Hạ Vy do dự vài giây, rồi xé phong thư.

Bên trong là hai tờ giấy. Một tờ là bản sao hợp đồng giữa công ty luật của anh và Lira Fashion, ký cách đây hơn hai năm — đúng như lời anh nói. Nhưng tờ còn lại mới khiến cô sững người.

Là bản báo cáo nội bộ, ghi chú rõ ràng:

“Mục tiêu: Thu thập chứng cứ về hành vi gian lận thương mại của Lira. Người thực hiện: Minh Khang (bí mật).”

Cô ngồi lặng người. Mắt lướt qua từng dòng chữ, tim đập thình thịch.

— “Anh đang… điều tra Lira sao?” – cô lẩm bẩm, giọng khàn đi vì xúc động.

Ngay lúc ấy, cửa phòng bật mở. Minh Khang bước vào, ánh mắt anh mệt mỏi nhưng kiên định.

— “Tôi biết cô sẽ đọc nó sớm thôi.”

Cô siết chặt tờ giấy, nghẹn giọng:

— “Anh đã giấu tôi mọi chuyện… vì cái này?”

Anh gật đầu.

— “Lira không chỉ là một thương hiệu thời trang, Vy. Họ rửa tiền cho một chuỗi đầu tư ngầm. Tôi nhận vụ việc này từ khi còn ở công ty cũ, trước khi gặp cô. Tôi không thể nói, vì nó nằm trong phạm vi điều tra kín.”

Hạ Vy lặng im. Từng lời của anh như xé toạc lớp sương mù trong đầu cô, nhưng cũng khiến tim cô rối loạn.

— “Vậy tin đồn… anh đứng về phía họ, tất cả đều là giả?”

Anh nhìn thẳng vào cô, giọng khàn khàn:

— “Giả. Nhưng chính sự im lặng của tôi đã khiến cô bị tổn thương. Tôi xin lỗi, Vy.”

Cô cười nhạt:

— “Xin lỗi không xóa được tin tức ngoài kia. Họ đang nói Vivy là công ty vỏ bọc của Lira. Anh hiểu chứ?”

— “Tôi hiểu.” – Anh tiến lại gần, đặt một USB nhỏ lên bàn. – “Trong này là bằng chứng. Nếu cô dám công khai nó, Lira sẽ sụp đổ. Nhưng cũng đồng nghĩa tôi sẽ mất giấy phép hành nghề, vì tiết lộ thông tin điều tra.”

Cô nhìn chiếc USB nhỏ bé ấy, cảm giác như đang cầm trong tay cả sinh mệnh của anh.

— “Tại sao anh lại đưa tôi?”

— “Vì tôi tin cô. Và vì… tôi nợ cô một sự thật.”

Khoảnh khắc ấy, hai ánh mắt giao nhau — một đầy tổn thương, một đầy quyết tâm.

Buổi họp khẩn được mở ngay chiều hôm đó. Đội truyền thông, bộ phận pháp lý, và cả nhóm đầu tư đều có mặt.

Một người lên tiếng:

— “Nếu ta công bố tài liệu này, Lira sẽ bị hủy diệt. Nhưng Vivy cũng có nguy cơ bị kéo vào cuộc chiến pháp lý.”

Mọi ánh mắt đổ dồn về Hạ Vy. Cô ngồi ở ghế chủ tọa, ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lùng.

— “Nếu im lặng, họ sẽ tiếp tục dùng tin giả bôi nhọ chúng ta. Nếu lên tiếng, ít nhất ta có thể bảo vệ danh dự.”

— “Nhưng cô Hạ, chúng ta không đủ lực đối đầu một tập đoàn lớn như vậy—”

Cô ngắt lời:

— “Tôi không cần thắng ngay. Chỉ cần họ biết tôi không sợ.”

Căn phòng im lặng. Không ai dám nói thêm.

Hạ Vy đứng dậy, thu lại USB trong tay.

— “Tôi sẽ tự mình công bố. Mọi người chuẩn bị truyền thông đi.”

Minh Khang nhìn cô, ánh mắt pha lẫn lo lắng và khâm phục. Anh biết cô đang đặt cược tất cả — không chỉ sự nghiệp, mà cả niềm tin đã vỡ vụn giữa họ.

Tối đó, bài viết được đăng lên trang chính thức của Vivy:

“Sự thật về mối quan hệ giữa Vivy và Lira Fashion. Chúng tôi chọn minh bạch, dù phải đối mặt với rủi ro.”

Kèm theo là tài liệu xác thực, chứng minh Lira có hành vi gian lận thương mại.

Chỉ sau một giờ, mạng xã hội nổ tung. Hàng nghìn lượt chia sẻ, hàng vạn bình luận:

“Không ngờ Vivy lại dám công khai thế này!”

“Cô Hạ Vy quá bản lĩnh!”

“Thật không uổng công tin tưởng thương hiệu Việt!”

Nhưng song song đó, tin nhắn đe dọa cũng bắt đầu tràn về. Một số đối tác hủy hợp đồng, nhà cung cấp ngừng giao hàng.

Trong bóng tối, một bàn tay khác đang khởi động kế hoạch phản công. Gia Hân nhìn màn hình điện thoại, môi nhếch lên:

— “Hạ Vy, cô nghĩ mình thắng sao? Cuộc chơi này mới chỉ bắt đầu.”

Nửa đêm. Hạ Vy vẫn ngồi bên bàn làm việc. Cô đọc từng bình luận, từng email, vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa thấy trống rỗng.

Minh Khang bước vào, mang theo cốc trà nóng.

— “Cô vẫn chưa ngủ à?”

Cô ngẩng lên, mỉm cười yếu ớt:

— “Nếu bây giờ tôi ngủ, chắc sẽ mơ thấy cả tòa án.”

Anh khẽ cười, đặt cốc trà xuống.

— “Tôi đã gửi đơn xin nghỉ. Vụ Lira coi như xong, tôi không muốn giấu cô thêm điều gì nữa.”

Cô im lặng, mắt hơi ươn ướt.

— “Anh mất cả sự nghiệp chỉ vì giúp tôi, có đáng không?”

Anh nhìn cô thật sâu, chậm rãi đáp:

— “Tôi không giúp cô vì nghĩa vụ. Tôi giúp… vì tin.”

Trong giây phút ấy, Hạ Vy cảm thấy tim mình như tan chảy. Cô không còn phân biệt được đâu là đúng sai, chỉ biết rằng — người đàn ông trước mặt đã thực sự bước vào cuộc đời cô, không phải để cứu, mà để cùng cô chiến đấu.

Bên ngoài, trời lại mưa. Nhưng lần này, giọt mưa không còn lạnh lẽo. Cô nhìn ra cửa kính, khẽ nói:

— “Cảm ơn anh, Minh Khang. Cảm ơn vì đã để tôi biết… niềm tin cũng có thể là một loại dũng khí.”

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay cô.

— “Còn tôi, cảm ơn vì em đã trở lại — mạnh mẽ hơn, và thật hơn.”

Ánh đèn trong phòng phản chiếu đôi tay họ đan vào nhau, giữa cơn mưa vẫn chưa dứt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×