Sau giờ ngọ hôm sau, ta ở dưới bóng cây duy nhất trong “Lan uyển” hóng mát. Bóng cây ngăn trở mặt trời chói chang, cho nhè nhẹ thanh lương. Nghe thấy ve kêu, từng tiếng ve sầu kêu làm người ta nhớ lại thời thơ ấu…
Còn nhớ lúc nhỏ thích nhất là leo cây bắt ve, đem những con bắt được bỏ vào cái lọ, dùng nhánh cây nhỏ chọc tới chọc lui. Hoặc là lấy chỉ cột quanh thân chúng nó, mình sẽ cầm đầu kia sợi chỉ mặc chúng nó bay không ra khỏi lòng bàn tay. Ha hả, rất có cảm giác như chơi thả diều vậy.
Hình ảnh tinh nghịch lúc nhỏ hiện về trong đầu, ta nhịn không được cười ra tiếng. Nói ra thật xấu hổ, lúc nhỏ đúng là ác thật!
Thí dụ như nói:
Bắt con kiến đặt trên viên ngói, đem nó đi đốt đỏ bừng, khiến chúng nó chính thức trở thành kiến bò trên chảo nóng.
Bắt chuồn chuồn, nắm lấy đầu, cánh, và phần đuôi của nó, chỉ chừa một phần ở giữa, dùng dây kẽm xuyên thành “kẹo hồ lô” gác lên bếp lửa để nướng.
Dùng đuốc tưới dầu tùng thiêu tổ ong vò vẽ, thiêu xong lập tức nín một hơi nhảy vào trong nước, mặc cho mấy con ong kia nhớn nhác bay loạn vù vù trên mặt nước.
Bò lên cây, vì trộm táo chín mà bị “Oái oái”(?) vướng vào da, rước lấy một thân ngứa.
Mò trộm cá vàng trong hồ nước bị lão gia gia phát hiện, vì thế bị xách cổ đưa về nhà hảo hảo quản giáo.
Ha ha, chuyện lúc nhỏ nhiều rất nhiều, kể cũng kể không hết! Chỉ là… Sau khi rời chỗ ở thân thuộc dọn sang trung tâm thành phố liền mất đi phân an bình cùng thích ý ấy…
Tâm tình của ta theo hồi tưởng mà cười đến vui vẻ, lại theo mất đi ngoạn nhạc mà thu liễm ý cười, lòng tràn đầy phiền muộn.
Giữa lúc vui buồn lẫn lộn, tiếng bước chân hưng phấn truyền vào lỗ tai, mạch suy nghĩ bị cắt đứt, ta mở mắt ra hướng nguồn phát ra tiếng nhìn lại… Chỉ thấy Nhiếp Quang rẽ vào cổng vòm, đang bước vội, tươi cười đầy mặt hướng ta đi tới.
“Tiểu muội!” Cách xa vài bước kích động gọi to, âm rơi người tới, hắn dừng trước ghế nằm ngồi xổm xuống.
“Nhiếp đại ca.” Ta chống thân ngồi dậy, nhìn hắn cao hứng kìa, con mắt cũng cười mất hút luôn.