“Ta biết Minh Dã đã thương tổn lòng muội, ta biết tính nết của hắn làm người ta khó mà tiếp nhận, nhưng, muội là thân nhân duy nhất của hắn, nếu ngay cả muội cũng vứt bỏ hắn, hắn sẽ rơi vào vực sâu không đáy không còn khả năng thấy ánh sáng được nữa!” Hắn huy vũ cánh tay lớn tiếng nói, mỗi lần nói thêm một chữ thì đau đớn trong mắt liền sâu thêm một phần.
“Thế thì sao?” Ta tìm về thanh âm không đáp hỏi ngược lại, ta có cái đức gì có thể dẫn dắt Liệt Minh Dã hướng tới quang minh? Bóng tối trong lòng hắn đã thâm căn cố đế, há có thể nói trừ bỏ liền có thể trừ được?
“Hắn vì muội rơi lệ, này còn chưa đủ sao? !” Hắn mãnh dậm chân, cơ mặt co rút một cái.
Một câu này kinh người, làm ta suýt nữa quên hô hấp, trái tim hung hăng nhảy chệch một nhịp, kinh ngạc trợn mắt, thốt lên, “Không thể nào!” Trực giác liền chối bỏ.
“Vì sao không thể? ! Lúc muội hôn mê mười ngày mười đêm hắn đã vì muội rơi lệ! Ngự y nói muội sợ là không qua khỏi, muội có biết vẻ mặt của hắn ngay lúc đó sao? ! Muội có thể cảm nhận được tâm tình tuyệt vọng của hắn sao? ! Thân nhân từng người một chết đi, hắn cái gì cũng đã không có! Hắn không biết biểu đạt cảm tình của mình như thế nào, tính nết đã dưỡng thành không dễ thay đổi! Trong sinh mệnh hắn ngoại trừ máu còn lại là tử thi, những đứa trẻ khác mười bốn tuổi còn đang lớn lên dưới sự yêu thương che chở của cha mẹ, mà hắn lại phải lẻ loi một mình tự sinh tồn! Bất luận ân sư khi còn sống vì triều đình lập bao nhiêu chiến công hiển hách cũng không thể đại diện cho Minh Dã, hắn phải dựa vào sức của chính mình để kẻ khác tôn trọng! Cây đổ bầy khỉ tan, muội hiểu không? ! Hắn tuy sớm thành thục, nhưng vẫn là hài tử!” Hắn một hơi nói rất nhiều, động đến chân tính tình, hai tròng mắt đỏ bừng, ẩn ẩn có lệ quang thương tiếc với Liệt Minh Dã.
Ta á khẩu không trả lời được, hai mắt vì buổi nói chuyện của hắn tròn lớn lên, nhiệt độ trên mặt lúc nóng lúc lạnh, trong lòng như có con ngựa thoát cương chạy chồm! Bất cứ lời nào cũng không thể biểu đạt chuẩn xác sự rung động ta giờ phút này! Hóa ra Liệt Minh Dã thật sự đã khóc, giọt “nước” ấy không phải là giả!
Cây đổ bầy khỉ tan… Ta sao lại không hiểu ý nghĩa của nó!
Lời của Nhiếp Quang giãi bày rất nhiều tin tức, đồng thời cũng lộ ra vấn đề tiềm tàng dưới mặt nước, nghi vấn trùng trùng!
“Tiểu muội, xin muội đừng vứt bỏ Minh Dã, chỉ có muội mới có thể cứu hắn, xin muội cho hắn cơ hội để hắn thay đổi, được không?” Nhiếp Quang một lần nữa ngồi xổm xuống, thành khẩn mà cầu, trong mắt doanh mãn lệ quang.
Hắn ngồi xổm xuống, vậy người ở phía sau cũng sau một khắc lộ ra trong không khí, nhất lãm vô nghi (?)!
Ta vội vàng hít vào một hơi, đồng tử mạnh co rụt lại, hai tay vô thức tóm lấy ghế nằm dưới thân. Người vừa lộ ra không phải ai khác, chính là Liệt Minh Dã! Hắn tới lúc nào vậy? ! Đối thoại của ta và Nhiếp Quang hắn đã nghe được bao nhiêu? !