“Nhân tâm cách đỗ bì, tri nhân tri diện bất tri tâm! Ngươi sao biết hắn và “Đức thân vương” không cùng một loại?! Ngươi sao biết hắn sẽ không “Gần mực thì đen”?!” Phản bác của ta làm Liệt Minh Dã sắc mặt chuyển nhanh thành xanh đen, giận dữ rống, nắm cổ áo của ta lắc qua lắc lại, phảng phất như muốn lắc tỉnh kẻ chấp mê bất ngộ là ta.
“Hắn tâm địa thiện lương, đối xử với người chân thành, tuyệt không phải loại người như ngươi tưởng!” Ta không đồng ý quan điểm của hắn, chính cái gọi là thanh giả tự thanh!* Hoa sen cũng có thể mọc trên bùn mà không nhiễm, càng huống chi là con người!
*Người trong sạch cho dù không biện giải cho sự trong sạch của mình người đó vẫn là trong sạch (=.=”)
“Ngươi và hắn nhận thức được bao lâu mà đã kết luận hắn là người tốt?! Trên mặt của ‘Đức thân vương’ có viết hai chữ ‘kẻ xấu’ sao?!” Hắn tức giận đến mức toàn thân phát run, hai tay nắm cổ áo ta càng ngày càng siết chặt, trong đôi mắt trừng trừng nhìn ta bùng lên hai ngọn lửa.
Câu hỏi hùng hổ dỏa người của hắn làm ta nhất thời á khẩu không trả lời được, nhưng lại nhịn không được muốn thanh minh cho Thảo Hồ, “Ngươi không thể vì ‘Đức thân vương’ liền liệt Thảo Hồ vào loại người xấu, hắn tính nết thuần lương, còn cứu mạng của ngươi nữa, điểm này ngươi hẳn là rất rõ ràng!” Ngay cả ta cũng không hiểu nổi bản thân mình trúng tà gì, lại tin tưởng Thảo Hồ là vô hại như thế.
“Phi — —” Liệt Minh Dã dùng sức nhổ một ngụm, rồi hận không thể đem ta ăn sống nuốt tươi điên tiết quát lên, “Chết tiệt ngươi! Đừng có nói cứu mạng với ta, nếu sớm biết hắn là người của ‘Đức thân vương’, ta thà chết cũng không nguyện được hắn cứu!”
Lời này vừa ra ta lập tức nghe ra vấn đề, sao lại là sớm biết? Lẽ nào giữa hắn và ‘Đức thân vương’ từng có ân oán gì?! Trong bụng nghĩ vậy nhưng lời nói ra thì lại khác, “Hắn là người tốt, sẽ không hại ta!”
Nghe thế, hắn ngưng toàn bộ bạo nộ cùng rống giận, dùng ánh mắt không thể nào tin nổi trừng ta, “Hắn sẽ không hại ngươi, vậy ta sẽ sao?!” Nồng đậm tổn thương từ đáy mắt lóe lên .
Lúc này ta mới phát giác lời vừa nãy làm người ta hiểu theo nghĩa khác, vội vàng lắc đầu chữa lại, “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải có ý đó!”
Hắn dùng sức đẩy ta ra, làm ta thân hình lung lay đập vào bàn, mạnh đến mức phần bụng sinh đau!
“Cút! Cút! Cút khỏi phòng ta!” Hắn như một con thú dữ bị thương huy vũ hai tay, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng bệch.
“Nghe ta giải thích…” Không nghĩ sinh ra hiểu lầm như vậy, ta ôm bụng tiến lên trước.
Hắn không nghe, một tay nắm lấy áo ta thô lỗ quăng ta ra khỏi phòng. “Bịch” ta ngổn ngang ngã trên mặt đất, ngã đến mức xương cốt toàn thân đều có xu hướng vụn ra.