Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 153: Chương 153


trước sau

Một đường nhanh chóng trở về Liệt phủ, đem bình sứ và gói thuốc trong tay đặt lên bàn thì phát giác trong lòng bàn tay tuôn đầy mồ hôi, mồ hôi này đều nhờ ơn “Đức thân vương” ban tặng!

Nếu Thảo Hồ không xen ngang ta và “Đức thân vương” sẽ đấu mắt ra kết cục thế nào? Hắn từ nhỏ sinh trưởng trong hoàng cung ngoạn tâm kế mà lớn lên, ta có thể thắng được hắn sao? Trong lòng có chút run rẩy, không nắm chắc!

Múc nước trong giếng, rửa tay rồi đem khăn bông mắc lên giá rửa mặt. Áp sự run rẩy trong lòng xuống thở phào một hơi thật dài thật sâu, thôi bỏ, sự đã rồi có nghĩ nữa cũng là phí công.

Khi đi ngủ, Liệt Minh Dã ngồi trước bàn trang điểm nửa khép mắt, thần thái uể oải.

Ta giúp hắn lau bộ tóc đang ướt nhẹp, lau xong cắn môi một cái, nắm chặt khăn cẩn thận nói, “Ta hôm nay ở “Sướng viên” đã gặp được Thất gia.”

Hắn “Ừ” một tiếng, không có phản ứng đặc biệt gì. Ta cắn môi lần thứ hai, hơi tăng âm lượng càng cẩn trọng nói, “Thất gia chính là “Đức thân vương”".

Âm rơi, hắn mở bừng đôi mắt mệt mỏi, mạnh nghiêng người, nghiêng đầu nhìn về phía ta, đôi ngươi rõ ràng co rút một cái.

Lập tức, ta đem chuyện xảy ra trong “Sướng viên” nhất nhất kể lại.

Nghe xong, hắn “Đằng” một cái đứng dậy, hai tay như kìm nắm chặt cổ áo ta, dọa ta giật mình đến mức khăn bông đang nắm trong tay suýt nữa rơi xuống! ” Ai cho phép ngươi có hỏi có đáp?! Ngươi không biết giả vờ câm điếc một tiếng cũng không rên được sao?! Ngoạn tâm kế với hắn, ngươi ngay cả bản thân mình chết thế nào cũng không biết!”

Chưa từng nghĩ hắn sẽ phẫn nộ như thế, ta há hốc mồm không nói nổi lời nào, trái tim bị hắn rống đập nhanh đến “Bang bang bang”.

“Ta đã sớm cảnh cáo ngươi đừng tự cho là thông minh, ngươi toàn nghe từ tai nọ qua tai kia không thèm nhớ vào trong đầu có phải không?!” Đôi mắt hắn trừng ta không chỉ đỏ thẫm, còn giăng lên tơ máu, dáng vẻ cực kỳ đáng sợ.

“Ta nghe được, chẳng qua là…” Nói đến đó bị cắt ngang, nghe hắn cáu gắt quát, “Ta không nghe ngươi giải thích! Từ nay về sau không cho ngươi lại bước vào “Sướng viên” nửa bước, đan dược mỗi tháng ta sẽ phái người đến chỗ Thảo Hồ lấy về! Có nghe thấy không?!”

Hắn không cho ta vào “Sướng viên” có thể hiểu được, bởi vì đó là địa bàn của “Đức thân vương”. Nhưng không cho ta gặp Thảo Hồ lại làm ta bất mãn, thứ nhất gặp hắn vì lấy tân dược, hai là cũng có thể nhờ hắn chẩn mạch đúng lúc để biết tình hình điều dưỡng thân thể. Bèn, thốt lên, “Thảo Hồ không phải là người xấu!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!