“Tại sao làm như vậy?” Ta nghe thấy hắn hỏi, tựa như bình tĩnh, tựa như bối rối.
“Cái gì?” Ta từ trong mơ màng hoàn hồn, nhất thời không hiểu hắn nói cái gì.
“Ban thưởng.” Hắn đơn giản phun ra hai chữ, ánh mắt tập trung vào ta.
Nghe vậy, ta chớp mắt một cái, xốc lại tinh thần trả lời, “Hối lộ ngươi.”
“Ngươi cho rằng làm như vậy ta sẽ cho ngươi gặp Thương Sí sao?”
“Trên đời không có sắt đá tâm, chỉ có e ngại. Tâm thành sở trí, kim thạch vi khai*.” Ta nhẹ nhàng cười, nước chảy đá mòn, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
*câu này chắc là kiểu: không có việc j khó, chỉ sợ lòng k bền, đào núi và lấp biển, quyết chí ắt làm nên
“Hừ, ngươi đối với bản thân thật có tự tin.” Hắn cười lạnh, cánh môi gợi cảm kéo lên một hình cung lệnh người mao cốt tủng nhiên.
Ta rùng mình một cái, nụ cười này khiến nhiệt độ chung quanh “Bá” rớt xuống vài độ. Đã là đêm tháng sáu, nhưng lại thanh lãnh như vậy!
Ta tự bảo mình không được lùi bước, nếu lùi bước liền vĩnh viễn không thể hưởng thụ đến khoái nhạc có con cái bên cạnh! Vì vậy, đón lấy ánh mắt băng lãnh của hắn, không úy kỵ!
Chúng ta cứ như vậy nhìn vào mắt đối phương, càng nhìn càng thêm một phần băng lãnh, cơ thể ta liền rét thêm một phần.
Hồi lâu, song đồng u thâm của hắn chậm rãi híp lại một phần ba, một câu kinh người trầm lạnh bắn ra, “Ngươi không phải Lăng Tiểu Lạc.”
Nghe vậy, ta kinh hãi, thân thể thế đại não trực tiếp phản ứng. Dùng sức đẩy ngực hắn, ta lui ra sau hai bước kéo dãn khoảng cách quá mức sít sao với hắn trong lúc đó. Hai mắt mở lớn, tâm “Bang bang bịch” đập rất nhanh. Hắn dụng câu khẳng định, không có một đinh điểm nghi hoặc! Nhất thời ta có chút hoảng, ánh mắt cũng có vài lần trốn tránh.
Hắn biết rồi thì sao? Ta với Lăng Tiểu Lạc nguyên bản sẽ không giống nhau! Lăng Tiểu Lạc không dám, ta dám, Lăng Tiểu Lạc không có, ngày sau ta phải thế nàng có được! Bản chất bất đồng quyết định tương lai vận mệnh cách biệt!
Nghĩ đến đấy, ta ổn định tâm thần, ánh mắt không né tránh nữa, lại một lần nhìn hai mắt hắn một chữ một âm nói rõ ràng, ” ‘ Lăng Tiểu Lạc ’khi xưa đã chết, sau này chỉ có hoàn toàn mới ‘ Lăng Tiểu Lạc ’!”
Hắn không nói gì, trầm mặc. Ta tưởng thấy biểu tình của hắn, nhưng bóng cây theo gió chập chờn lại che lấp khuôn mặt hắn, cái gì cũng không thấy, tối như hũ nút.
Bóng cây rời khỏi mặt mặt hắn một khắc hắn cũng đã xoay người, nhìn bóng lưng dung nhập vào bóng đêm của hắn, ta rốt cuộc không thấy được gì, thậm chí cả tâm tình hắn lên xuống thế nào cũng không cảm giác được.
Ta và Lăng Tiểu Lạc vốn hoàn toàn bất đồng, cây kim sớm muộn cũng lòi khỏi bọc, chỉ không nghĩ là giờ phút ấy tới nhanh như vậy, ngắn ngủi một tháng mà thôi!