Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 80: Chương 80


trước sau

Liệt Minh Dã hôn mê lần này đó là hai ngày ba đêm!

Sau ngọ, ta bưng chén thuốc đã sắc hảo nhẹ nhàng đẩy cửa phòng hắn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hôn mê lâu ngày hắn đang chống thân muốn ngồi dậy. Thấy thế, ta giật mình một chút, sau đó vội vã đi nhanh vài bước cầm chén thuốc các trên bàn, tiếp đó đi về phía hắn.

“Ngươi đừng lộn xộn, ta…” Ta vươn hai tay muốn đỡ, hắn lại không cảm kích chút nào ,đem ta thô lỗ đẩy ra, làm ta phải nuốt xuống nửa câu còn lại, thân thể cũng lảo đảo nghiêng về bên trái.

“Cút! Cút ra khỏi phòng ta! Ta không bao giờ cũng không muốn thấy mặt ngươi! Cút —— Cút —— Cút ——” hắn như dã thú tê hống, giọng nói khàn khàn phủ đầy tu nhục.

Ta vội vàng ổn định thân hình, suýt nữa té ngã xuống đất, một mặt thẳng người, một mặt hướng hắn nhìn lại, trong cặp mắt u thâm của hắn thoáng cái nổi lên tinh hồng, lộ ra oán hận cùng ủy khuất.

“Cút ——” hắn làm mặt hung tợn, một tay chỉ vào cửa phòng mở rộng, vốn dĩ bị thương nặng thân thể bây giờ run rẩy không thôi, huyết thủy rất nhanh thấm qua băng vải.

Thấy thế, ta tiến lên hai bước nói với hắn, “Ngươi vừa mới tỉnh, đừng kích động như vậy, coi chừng vết thương!”

“Cút cút cút, ta không cần ngươi làm bộ làm tịch! Nếu không phải ngươi, sẽ không có chuyện gì ! Ngươi là tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!” Hắn như phát điên vung cánh tay, mỗi một lần vung huyết thủy càng sấm ra nhiều một phần. Hắn đem hỏa khí bị vũ nhục đổ lên đầu ta , cũng đem một lớp dày băng gạc thấm thành một mảnh huyết hồ!

Hắn sắc mặt tái nhợt, trên người đau đớn làm hắn phải cắn môi. Bởi tâm tình kích động, tiện đà dẫn phát kịch liệt ho khan.”Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ… Ngươi cút… Khụ khụ… cút…” Một mặt ho, một mặt không quên đuổi ta ra khỏi phòng.

Nhìn hắn khổ sở ngã lại giường, người co quắp lại, ta không có ly khai, ngược lại như hỏa sơn bộc phát dậm chân mắng to,

“Ngươi đừng xử sự như trẻ con nữa có được không? Ta biết ngươi bị người nói là dựa vào nữ nhân tiến vào Nhiếp tướng quân kỳ hạ ,trong lòng có tức giận, ủy khuất, nhưng những người đó không biết thực tình! Ngươi bởi vậy mà tìm người đánh nhau tiết hỏa có ích sao? Ngươi cứ như thế đừng nói là huynh đệ trong quân doanh xem thường, liền ngay cả ta cũng xem thường ngươi! Nếu muốn làm người ta xem trọng thì phải xuất ra bản lãnh thật sự, mà không phải như trẻ ranh vật lộn đánh nhau! Ngươi từ nhỏ tập võ, nghiên tập quân thuật, ngươi học được một thân bản lĩnh vì sao không triển lộ ra cho những người xem thường ngươi xem xem? Vì sao không cho bọn họ biết Liệt Minh Dã ngươi là một nam đại hán, một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa! Là rồng, không phải trùng(sâu bọ)! !”

Một hơi rống thật nhiều, rống xong hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn hắn, chỉ hận rèn sắt không thành thép! Ta rốt cục hiểu được tâm tư của cha mẹ! Hiện giờ hắn đây là một phúc thối tính tình, một mực oán trách có cái rắm dùng!

Tâm tình kích động của hắn vì một tràng ta nói trong phút chốc trở nên an tĩnh vô cùng, sắc mặt chợt đỏ lên, chợt xanh mét, cơ mặt co rút lợi hại. Giữa đôi mắt tinh hồng mắt hiện lên một căn tơ máu, trong mắt “Bành” , bạo trướng hai đám cuồng liệt hỏa hoa!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!