Một hơi rống thật nhiều, rống xong hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn hắn, chỉ hận rèn sắt không thành thép! Ta rốt cục hiểu được tâm tư của cha mẹ! Hiện giờ hắn đây là một phúc thối tính tình, một mực oán trách có cái rắm dùng!
Tâm tình kích động của hắn vì một tràng ta nói trong phút chốc trở nên an tĩnh vô cùng, sắc mặt chợt đỏ lên, chợt xanh mét, cơ mặt co rút lợi hại. Giữa đôi mắt tinh hồng mắt hiện lên một căn tơ máu, trong mắt “Bành” , bạo trướng hai đám cuồng liệt hỏa hoa!
Hắn gắt gao trừng mắt nhìn ta, ta cũng trừng mắt nhìn hắn, hai người bọn ta ai cũng không mở miệng. Trừng nhau nửa ngày, ta cảm giác hai tròng mắt có chút đau đớn, nhắm mắt một lát, khi mở ra không trừng nhau với hắn nữa, xoay người… Một khắc đối diện cửa phòng thì rít một hơi, chỉ vì thấy Nhiếp Quang trợn mắt cứng lưỡi đứng ở cửa trừng mắt nhìn ta, một chân bước qua bậc cửa, một cái khác còn đang ở phía ngoài.
Trên mặt hắn chấn kinh đủ chứng minh chuyện phát sinh giữa ta và Liệt Minh Dã vừa nãy hắn đã thấy hết, nghe hết, không nghĩ giải thích cái gì, cũng không nghĩ đứng đực ở trong phòng, hướng hắn gật đầu, bưng lên chén thuốc đã nguội ly khai “Trúc uyển” . Vị thành niên chính là vị thành niên, tâm tính căn bản chưa thành thục!
Một lần nữa sắc nóng chén thuốc, ta tha trong thiện phòng hồi lâu, cho đến lúc hỏa khí trong lòng tiêu tan mới bưng chén thuốc trở lại “Trúc uyển” . Nhiếp Quang vừa mới vi Liệt Minh Dã đổi dược, đỡ hắn dựa vào đầu giường.
Thấy ta tiến vào, Nhiếp Quang hướng ta nhẹ nhàng cười, Liệt Minh Dã thì ngoảnh mặt đi không nhìn ta, biểu tình vừa như xấu hổ, vừa như quẫn bách, nhìn thấy quái quái.
“Uống không uống? Nếu không uống ta liền đổ luôn bây giờ.” Ta đưa bát tới trước mặt Liệt Minh Dã, không nóng không lạnh hỏi.
Hắn không lên tiếng, thân thủ tiếp nhận chén thuốc đưa tới bên môi từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, uống xong đưa trả bát cho ta.
Ta hướng lên trời phiên cái xem thường, sớm như vậy không tốt sao? Thế nào cũng phải nháo một trận, rồi bị mắng cho một hồi mới chịu thôi! Vừa nhấc mắt, phát hiện Nhiếp Quang đang dùng ánh mắt tán thưởng khâm phục xem ta , xem đến ta cũng mơ mơ hồ hồ.
Ánh mắt hắn tựa hồ đang biểu lộ với ta cái gì đó, vừa tựa hồ đối với ta có kỳ vọng, thực phức tạp. Ta xem chẳng hiểu, vì thế không thèm nghĩ nữa, bưng bát rời khỏi “Trúc uyển” .
~♥