Lơ đãng gian, ngón tay chạm vào da thịt lõa lồ bên ngoài của hắn, ấm áp, giàu sức co dãn, cơ ngực hắn bởi vậy mà khe khẽ co rút.
Ta chưa nhận thấy gì, hắn lại đột nhiên bắt lấy tay của ta. Này cử đột nhiên, làm tim ta đập chệch một nhịp. Nhìn bàn tay hắn bắt được, khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn thẳng ngoắc ngoắc nhìn vào mắt ta, cùng trước giống nhau, không nói một lời.
“Nghĩ muốn cái gì liền nói chuyện, ta không biết ý tứ của ngươi.” Ta nhăn mày, ta học chuyên ngành không phải tâm lý học, lại càng không phải ma pháp sư. Giữa người với người quý tại giao lưu, nếu mỗi người đều như hắn chỉ nhìn không nói, vậy thế giới còn chả loạn rồi sao?
Hắn bắt lấy ta bất động, ánh mắt khóa vào ta. Ta rút tay về, hắn lại nắm chắc không cho cơ hội.”Ngươi nói chuyện được không? Rốt cuộc nghĩ muốn cái gì?” Hắn như vậy không phải cố ý làm khó dễ người khác sao?
Hắn rũ xuống dài rậm lông mi, lát sau lại lần nữa nhấc mắt, trước sau như một xem ta .
Ta có loại cảm giác bị đánh bại, hắn không nói một lời ,lại không buông tay, ta đành phải ngồi ở đầu giường cùng hắn mắt to trừng đôi mắt nhỏ. Ta từ trong con ngươi đen như mực của hắn nhìn thấy chính mình, bộ dáng ta bây giờ có chút bất đắc dĩ.
Hắn thủy chung đều là một biểu tình, chỉ có mâu mắt sắc đang không ngừng chuyển biến, khi thì thâm trầm, khi thì chớp động, đổi tới đổi lui làm ta cháng váng đầu, kể từ đó ta lại càng không hiểu ý tứ của hắn.
Trong phòng không khí phảng phất như ngừng chảy,bao chung quanh hai người bọn ta là dư hương của tảo chúc. Chúng ta cứ như vậy nhìn lẫn nhau, dần dần mà, ta tại trong mắt hắn tìm không được chính mình nữa, chỉ cảm thấy như ngã vào một cái hồ sâu.
Đôi mắt hắn như từ thiết(nam châm) dẫn nhân thâm nhập, không cho cự tuyệt, từng chút từng chút kéo người ta đi vào vực sâu xoáy nước!
Khi ta ý thức được chính mình sắp luân hãm thì theo phản xạ hét to một tiếng, lập tức như tị rắn rết dùng sức đẩy hắn, nhảy đứng lên. Bật quá mãnh, một trận vựng huyễn, vội vàng đỡ lấy giường ổn định thân hình.
“Bang bang bịch, bang bang bịch” trái tim không chịu khống chế cấp tốc nhảy lên, cảm giác rất quái lạ, rõ ràng nhịp tim của ta trước khi luân hãm còn hết sức bình thường! Trong người mạc danh kỳ diệu trở nên khô nóng, không dám lại nhìn hắn, thu thập hết thiện cụ trốn khỏi “Trúc uyển” .
Trở lại “Lan uyển” ngâm vào nước giếng, bất luận ngâm như thế nào đều cảm thấy tay phải bị hắn cầm vẫn là nóng, đặc biệt là da thịt nơi mu bàn tay thiếp xúc lâu với lòng bàn tay hắn! Vô thức che mặt, nhịp tim đập vẫn còn rất nhanh. Vì sao lại như vậy? !
Nằm trên giường lật qua lật lại không cách nào ngủ, ta đem tay phải từng bị Liệt Minh Dã cầm qua giấu dưới thân, trong đầu hiện lên đều là ánh mắt cùng biểu tình lệnh người ngẫm không ra của hắn.
Một đêm này, ta mất ngủ…